"Lúc nãy sau khi khách khứa đến đông đủ, luật sư mà Trương Thành chỉ định đến đây công bố di chúc, giao phần lớn cổ phần ông ta đứng tên cho Trương Nhã Quyên, từ nay về sau, Trương Nhã Quyên chính là chủ Trương gia." Cố Quyện Thư thấp giọng chia sẻ tình tiết với Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu liếm môi một cái, nhìn người Trương gia còn đang giằng co giữa đại sảnh, vẫn là không hiểu lắm: "Chuyện luật sư công bố hẳn là đều có pháp luật bảo vệ nhỉ, chẳng lẽ những người khác cảm thấy, bản thân ầm ĩ với Trương Nhã Quyên một chút là có thể lấy được tài sản."
"Không phải.
Hiện tại người Trương gia không định đòi tài sản, mà là muốn sau khi Trương Nhã Quyên và Thẩm Dã ly hôn rồi đến thừa kế gia nghiệp."
Quý Chu Chu dở khóc dở cười: "Cũng không phải xã hội phong kiến, bọn họ còn có thể thao túng hôn nhân của Trương Nhã Quyên."
"Vốn là không thể nhưng mà vấn đề ở chỗ, bây giờ chú Trương Nhã Quyên cũng chính là con trai út của Trương Thành, nghi ngờ Thẩm Dã là hung thủ độc sát(*) Trương Thành, còn cầm một đống chứng cứ tới.
Trương gia là gia tộc xí nghiệp, Thẩm Dã lại có năng lực, bọn họ cũng không thể nào để một người ngoài trộn lẫn vào chuyện nhà họ Trương, cho nên mới thúc ép bọn họ ly hôn."
(*) Độc sát: giết bằng thuốc độc.
Còn chuyện những chứng cứ mà hôm nay anh tìm người đưa đến tay chú Trương Nhã Quyên này, Cố Quyện Thư không định nói với cô.
Quý Chu Chu ngơ ngẩn nhìn Cố Quyện Thư, chờ anh nói xong hồi lâu mới hít hà một hơi, cuối cùng hiểu ra tình hình hiện tại thế nào.
Nghẹn nửa ngày nói một câu: "Kịch bản hào môn quá nhiều rồi."
"Không sai, cho nên sau này chúng ta chỉ sinh một đứa, nhất quyết không sinh đứa thứ hai." Cố Quyện Thư sờ sờ đầu cô.
Loại chuyện anh em bất hoà này, anh tuyệt đối không cho phép xuất hiện trong gia đình mình.
Tuy là trường hợp nghiêm túc như vậy, Quý Chu Chu nghe được câu nói, cũng nhịn không được hơi buồn cười: "Anh nghĩ xa quá rồi đó."
Cố Quyện Thư cười nhạt không trả lời.
Anh vì Thẩm Dã mà hao tốn mấy tháng để dệt cái lưới lớn, bây giờ là lúc nên nhìn thấy thành quả.
Rất nhanh thôi, anh có thể giải quyết Thẩm Dã, rồi cầu hôn cô gái nhỏ của anh.
Anh đã lên kế hoạch xong, nếu Quý Chu Chu không chấp nhất với việc làm tiệc đính hôn, vậy lượt đi bước này, trực tiếp kết hôn là được.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sang năm con bọn họ sẽ ra đời.
Quý Chu Chu không biết mình thuận miệng một câu mà Cố Quyện Thư nghĩ xong tên con mình rồi.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Sau khi thấy người Trương gia bắt đầu hành động, vội lôi kéo tay áo của anh, ý bảo anh đừng quên xem kịch.
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một nụ cười, lúc tầm mắt rơi vào người Thẩm Dã thì nụ cười lập tức biến mất.
Giữa đại sảnh, ngay trước mặt tất cả khách khứa, Trương Nhã Quyên đỏ mặt lên: "Các người muốn náo loạn, muốn vu hãm người khác, tùy tiện đều có thể, dù sao tôi tin tưởng anh Dã trong sạch.
Nhưng các người có thể đổi thời gian náo loạn không, hôm nay là ngày đưa tang ông nội, tôi không muốn ông ở dưới suối vàng không được yên lòng."
"Để tên hung thủ giết người Thẩm Dã này đỡ quan tài, đó mới là thật sự không được yên lòng.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, con đứng về phía Thẩm Dã tôi không so đo, nhưng bây giờ chuyện này cần phải nói rõ ràng." Chú Trương Nhã Quyên không nhường nửa bước.
"Chú im miệng.
Mở miệng là hung thủ giết người, chú có để tôi vào mắt không?" Trương Nhã Quyên không muốn Thẩm Dã bị mắng, biểu cảm đều vặn vẹo theo: "Quy củ Trương gia chỉ xem thực quyền không xem vai vế, chú quên rồi à? Xin chú tôn trọng chồng tôi một chút."
"Mày, mày là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung(*)." Người chú bị cô ta mắng ở trước mặt nhiều người như vậy, đôi mắt cũng đỏ lên vì tức, bởi vậy càng không lựa lời hơn.
(*) Ăn cây táo, rào cây sung: để chỉ những người hưởng đặc ân nơi này nhưng lại đi làm lợi cho nơi khác.
Thẩm Dã ở bên cạnh Trương Nhã Quyên bình tĩnh nhìn bọn họ tranh cãi.
Những chứng cứ ông ta đem ra, anh ta tùy tiện nhìn một cái đã biết là giả, nhìn như từng vụ từng việc đều nhắm vào mình, thật ra không có đánh trúng chỗ yếu chút nào.
Do đó Thẩm Dã không sốt ruột, chú cứ việc làm yêu quái, sản nghiệp Trương gia, anh ta sắp định rồi.
Trong một góc Quý Chu Chu Chậc một tiếng: "Chú của Trương Nhã Quyên này, em còn tưởng lợi hại lắm, trông thế nào cũng có chút ngốc ha." Ngay lúc này còn tranh cãi với Trương Nhã Quyên cái gì chứ, trực tiếp báo cảnh sát bắt người đi, dù sao hiện tại đã vạch mặt, hà tất gì còn ở đây tranh chấp.
"Ngu thật." Anh đoán người này không nhẫn nhịn được, vì vậy mãi cho đến hôm nay mới đưa chứng cứ tới tay ông ta, nếu đưa trước e là người này đã bị Thẩm Dã giải quyết trước ngày tang lễ rồi.
"Còn phải tranh cãi tới khi nào hả." Quý Chu Chu cảm thấy chân mình muốn mỏi nhừ rồi, mà trong trường hợp lại không thể vặn vẹo lung tung, chỉ có thể thẳng lưng đứng bên cạnh Cố Quyện Thư.
Cố Quyện Thư nhìn thời gian một cái: "Sắp rồi, mấy trưởng bối của gia tộc khác sẽ đến khuyên giải."
Anh vừa dứt lời, thì đã có một ông già bước ra, khuyên bọn họ lo tang sự trước, những chuyện khác về nói sau.
Quý Chu Chu đưa đầu nhìn một vòng, mới ý thức được hình như lão phu nhân không đến.
Cô nghi hoặc hỏi Cố Quyện Thư một câu.
"Bà nội bị bệnh, ở viện điều dưỡng nghỉ ngơi." Cố Quyện Thư nhàn nhạt mở miệng.
Sao lúc này đột nhiên bị bệnh, Quý Chu Chu cả kinh.
Cố Quyện Thư liếc nhìn cô một cái: "Nghĩ gì đó, anh còn sợ bà ta tới tham gia tang lễ? Thật sự bị bệnh rồi, khoảng thời gian trước đến viện điều dưỡng, chỉ là anh không nói với em."
"Em đây không phải xem nhiều phim hào môn cẩu huyết, trong lúc nhất thời có chút tố chất thần kinh sao." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Quý Chu Chu cũng buồn cười, thế mà nghĩ Cố Quyện Thư nhốt bà ấy lại.
Quan hệ của hai bà cháu có tệ hơn nữa thì cũng không đến mức anh nhốt bà ấy đâu ha: "Có điều nói lại, anh cảm thấy thật sự do Thẩm Dã giết ư?"
"Em thấy thế nào?" Cố Quyện Thư hỏi lại.
Quý Chu Chu nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật gật đầu.
Đừng nói có chứng cứ, coi như không có, chỉ cần