Trong phòng họp trên tầng cao nhất của khách sạn, tất cả tinh anh đứng đầu giới thương nghiệp của thành phố A đều tập trung tại đây, không ngừng thảo luận về những lĩnh vực và kiến thức mới.
Loại hội nghị cân não kiểu này đều được tổ chức hàng năm và đã trở thành truyền thống của thành phố A.
Khác với hội nghị thông thường, những người ở đây đều phải thay phiên phát biểu, không ngừng nghiên cứu khả năng mới, cứ như thế việc tiêu hao nước uống rất nhanh.
Khi hội nghị diễn ra được một tiếng thì người phục vụ đã vào rót nước hai lần rồi.
Lúc lần rót nước thứ ba, Thẩm Dã nhìn lướt qua người phục vụ bước vào, sau khi nhìn thấy người mình sắp xếp thì bình tĩnh quay đầu chỗ khác, bình tĩnh nhìn chằm chằm tư liệu trong máy chiếu.
Anh ta và Cố Quyện Thư ngồi ở hai bên bàn hội nghị, người đó bắt đầu rót nước từ phía mình trước, lúc đi đến trước mặt Thẩm Dã thì mặt mũi trắng bệch, ngón tay khẽ run.
Thẩm Dã nhìu mày lại, thấp giọng răn dạy: "Bình tĩnh chút, có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong."
Ở đây có người nghe thấy, chỉ cho rằng anh ta không hài lòng với người phục vụ, nhưng chỉ có mình Thẩm Dã biết, sợ biểu hiện của người phục vụ quá mức lạ thường, sẽ khiến cho Cố Quyện Thư nghi ngờ.
Nhưng lúc người phục vụ rót nước cho anh ta vẫn làm đổ ra ngoài một chút, Thẩm Dã không vui mím môi, nhưng ngại với quá nhiều người thông minh ở đây, rốt cuộc không nói gì hết, cầm lấy cái ly uống một hớp che đậy.
Phòng họp bước vào thời gian tạm nghỉ bởi vị sự xuất hiện của phục vụ, một đám người ăn mặc chỉnh tề cùng nhau trò chuyện cơ bản, chỉ có Thẩm Dã và Cố Quyện Thư bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình, không có giao lưu với ai.
Tuy trông Thẩm Dã có vẻ thờ ơ, nhưng vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của người phục vụ, khi thấy đối phương lấy ly nước của Cố Quyện Thư rót nước, lông mày của anh ta bất giác cau lại.
So sánh động tác khi nãy rót nước cho mình, thì lúc này đây quá vững vàng rồi.
Thẩm Dã híp mắt nghi ngờ, người phục vụ vốn chột dạ ngón tay run lên, làm nước của Cố Quyện Thư rớt ra vài giọt.
"Thật có lỗi, thật có lỗi." Người phục vụ liên tục xin lỗi.
Cố Quyện Thư liếc nhìn cậu ta một cái, lười biếng ý bảo cậu ta đi ra ngoài, hiển nhiên không định tính toán với người đó.
Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vội bưng bình nước rời đi.
Thẩm Dã nhìn bóng lưng của người phục vụ vội vàng rời đi, sau đó nhìn ly nước mà mình đã uống một nửa trước mặt, sắc mặt đột nhiên khó coi.
Anh ta vội đứng dậy, sắc mặt u ám đi ra ngoài cửa.
Động tác của Thẩm Dã không nhỏ, trong phòng hội nghị an tĩnh phút chốc bởi vì sự rời đi của anh ta, một cậu thanh niên mang giọng điệu khinh thường Xì một tiếng: "Gần đây Thẩm tiên sinh càng ngày càng thiếu kiên nhẫn."
Nếu lúc trước Thẩm Dã nổi bật dưới ánh đèn, thì có lẽ bọn họ còn khách sáo với anh ta một chút, nhưng bây giờ đã bị Cố Quyện Thư chèn ép đến mức không còn xoay chuyển được nữa.
Hiện tại mọi người có mặt ở đây đều có thể bóp chết anh ta, tất nhiên không cần khách sáo như trước kia rồi.
Sau khi cậu thanh niên nói xong, những người khác cũng phụ họa theo, có điều những người này ngược lại nghĩ nhiều hơn.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Trước kia Thẩm Dã và Cố gia đối nghịch, khi làm rung chuyển Cố Thị một lần thì chỉ có hai nhà Diệp Chử vươn tay trợ giúp Cố Thị, bây giờ Thẩm Dã bị thua rồi, bọn họ sợ Cố Quyện Thư oán hận họ, cho nên muốn mượn cơ hội này hòa hoãn mối quan hệ một chút.
Cố Quyện Thư lười để ý đến mấy người đó, cũng như anh lười giậu đổ bìm leo với Thẩm Dã.
Chẳng qua, Thẩm Dã đột nhiên rời đi, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy, làm trong lòng anh có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
"Anh ta đi rồi cũng không ảnh hưởng gì, chúng ta tiếp tục cuộc họp nhé.
Ngài thấy sao, Cố tiên sinh." Một lão tiền bối thái độ rất tốt hỏi.
Cố Quyện Thư nhìn ông ta một cái, sao cũng được gật gật đầu.
Trong phòng hội nghị tiếp tục cuộc họp thương nghiệp mỗi năm một lần của bọn họ, còn Thẩm Dã lại lao đến nhà vệ sinh, ở trong nhà vệ sinh không ngừng móc họng nôn, đáng tiếc dù nôn ra rất nhiều nước chua, nhưng thân thể vẫn dần dần nóng lên.
Đôi mắt đỏ lên, dù anh ta nghĩ như thế nào, cũng không ngờ đến bước cuối cùng của kế hoạch vẫn bị người ta hại.
Lửa giận trong lòng Thẩm Dã dường như khống chế không được, nguồn gốc cơn tức giận không phải do mình bị bỏ thuốc, mà là cơ hội chia rẽ Cố Quyện Thư và Chu Chu tốt như vậy, lại vì con đàn bà ngu ngốc kia phá hỏng.
Nghĩ đến đây, anh ta siết chặt lòng bàn tay giữ bình tỉnh, sau đó mở vòi nước dội nước lạnh vào người mình, lúc này mới lạnh mặt bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Anh ta lập tức đi thẳng đến phòng bên cạnh phòng họp, trước cửa có mấy vệ sĩ canh giữ, anh liếc những người đó một cái thì họ lập tức mở cửa ra.
Sau khi đi vào thì cửa liền bị đóng lại, Thẩm Dã cười lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc đến cửa phòng ngủ đứng yên.
Nhìn thấy độ cong căng phồng của chăn trên giường, đáy mắt anh ta nổi lên sát khí: "Trương Nhã Quyên, cô thật sự chán sống." Dứt lời, anh ta đột nhiên kéo chăn ra, sau khi thấy người bên trong thì sửng sốt.
Quý Chu Chu bị ngạt đến mức đỏ mặt, nằm mơ cũng muốn được người ta cứu ra, nhưng khi thấy Thẩm Dã, cảm thấy còn không bằng bị khó chịu.
"Sao lại là em?" Thẩm Dã lẩm bẩm một câu, biết được Trương Nhã Quyên muốn làm cái gì, thì cơn tức giận trong đáy lòng càng là bốc hơi.
Con đàn bà ngu kia, thế mà muốn huỷ hoại Chu Chu.
Quý Chu Chu liếm môi bị khô một chút, thử động tay chân một chút, phát hiện chính mình dần dần khôi phục thì đỡ đầu giường ngồi dậy, hữu khí vô lực nhìn Thẩm Dã: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô vốn hôn mê, nhưng chiếc gương trong túi không ngừng nóng lên, trực tiếp làm cô nóng tỉnh.
Bây giờ cô cảm giác thân thể khôi phục rất nhanh, gần như không bình thường, chạm đến chiếc gương trong túi nóng đến mức sắp phát nổ, không khó nghĩ đến tiểu bạch hoa giúp cô.
Thẩm Dã mím môi, giọng càng ngày càng khàn: "Đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em."
"..." Đại ca, vốn dĩ không sợ, anh nói như vậy ngược lại mới sợ á.
Trong lúc hai người đang đối