"Đi rửa mặt đi, chúng ta chuẩn bị đi về, việc này quá phức tạp, nhất định nói trong điện thoại không rõ, vẫn là đến nơi đó rồi nói tiếp." Diệp Khuynh lau nước mắt một phen.
Quý Chu Chu hít hít mũi, vừa gật đầu vừa đi về phía phòng vệ sinh, rất nhanh rửa sạch mặt rồi đi ra.
Diệp Khuynh đã chuẩn bị xong, nhìn thấy váy ngủ bông hoa trên người cô thì nhíu mày: "Ba năm nay cô thật sự túng quẫn à?"
Quý Chu Chu dừng một chút, theo ánh mắt anh ta nhìn lên người mình, sửng sốt một chút, bật cười nói: "Đây là đồ ngủ."
"Đi thôi, trên đường tùy tiện tìm một cửa hàng nổi tiếng mua một bộ thay trước, ba năm cô không gặp Quyện Thư, để anh ấy thấy cô đáng thương như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng." Diệp Khuynh đẩy cô đi ra ngoài.
Quý Chu Chu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, tuy mình cảm thấy chỉ biến mất hai tiếng đồng hồ, nhưng ở đây đã ba năm.
Cố Quyện Thư cũng ba năm rồi chưa gặp cô, cô vẫn nên dùng diện mạo hoàn toàn mới đi gặp anh mới đúng.
Vì thế hai người ăn khớp với nhau, lái xe nửa đường tìm cửa hàng, hai người chọn một lần, đều cùng nhìn trúng một chiếc váy trắng.
"Cái này đẹp, lấy cái này đi." Diệp Khuynh lập tức quyết định.
Quý Chu Chu gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy đẹp, anh giúp tôi trả tiền trước, tôi về trả lại anh sau."
"Tiền cái gì chứ, xem thường anh trai phải không? Chỉ cần cô nguyện ý sống, đừng nói một chiếc váy, sang lại cái cửa hàng cho cô cũng không thành vấn đề." Diệp Khuynh đĩnh đạc nói.
Quý Chu Chu cười một tiếng, đi thay váy, ngắm mình trong gương một lát, đột nhiên hơi khẩn trương.
Tuy thân thể của tiểu bạch hoa và cô gần như giống nhau, nhưng khi cô sắp đưa chính mình đi gặp Cố Quyện Thư, thì vẫn là nhịn không được lo lắng, mong chờ.
Chỉ mong Cố Quyện Thư có thể thích người mình.
Quý Chu Chu hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng thử đồ.
Diệp Khuynh nhìn một cái, lập tức tính tiền, hai người mua váy đến trở lại tiếp tục cuộc hành trình cũng chưa tới 10 phút.
Trên đường hai người câu được câu không trò chuyện, Diệp Khuynh thường xuyên liếc nhìn Quý Chu Chu từ kính chiếu hậu một cái.
Quý Chu Chu hơi buồn cười: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Trời tối rồi." Diệp Khuynh nuốt nước miếng một chút.
Quý Chu Chu nhướng mày, hiện tại bên ngoài quả thật đã tối.
"Mặc dù biết cô không phải ma quỷ, nhưng lòng tôi vẫn nhịn không được khẩn trương, sợ không để ý một cái, ghế phụ của tôi không thấy ai nữa." Diệp Khuynh cười gượng một tiếng.
Quý Chu Chu nghiêng đầu liếc anh ta một cái: "Yên tâm đi, tôi sao có thể biến mất."
"Vậy là tốt rồi." Diệp Khuynh gượng cười, còn định nói gì đó để kiềm chế cảm xúc khẩn trương, kết quả còn chưa nói gì di động đã vang lên trước.
Anh ta lập tức ấn nghe.
Kết nối Bluetooth giọng nói lập tức thông qua loa trong xe phát ra: "Sao còn chưa tới?"
"Gặp một chút chuyện." Diệp Khuynh nghe thấy giọng nói của Chử Trạm thì thả lỏng chút.
Chử Trạm không vui lắm: "Nhanh lên đi, chuyện này sao có thể đến trễ, lão phu nhân đã đợi rất lâu rồi."
"Lão phu nhân cũng tới tham dự đám giỗ của tôi?" Quý Chu Chu kinh ngạc, loại đám giỗ ba năm này đều là người thân nhất tham dự, cô cho rằng lão phu nhân rất chán ghét mình chứ, không ngờ vậy mà lại đến góp vui.
Hình như dùng từ góp vui ở đây hơi kỳ quái.
Chử Trạm đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu hạ giọng hỏi: "Diệp Khuynh, trên xe cậu còn ai khác hả?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Anh ta nghe thấy rõ ràng, rõ ràng là giọng nói của Quý Chu Chu, nhưng cô đã chết ba năm rồi, ba năm trước chính mình tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ở trong đại sảnh Cố gia.
Diệp Khuynh và Quý Chu Chu liếc nhau, đột nhiên sinh ra chút ác ý thú vị.
Anh ta ho khan một tiếng bình tĩnh trả lời: "Không có, chỉ có mình tôi.
Sao thế?"
Chử Trạm nghênh đón sự im lặng dài hơn, một lúc sau chậm rãi mở miệng: "Không có gì, cậu lái xe cẩn thận một chút, không vội."
"Lúc nãy còn kêu tôi nhanh lên, sao bây giờ lại nói không vội?" Diệp Khuynh nín cười hỏi.
"Tóm lại chính là không cần vội, an toàn quan trọng nhất.
Bây giờ cậu đang ở đâu, dừng xe trước đi, tôi đi đón cậu." Chử Trạm càng nghĩ càng không yên tâm, nếu không phải lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, thì chính là thế giới này điên rồi.
Diệp Khuynh nhướng mày: "Tôi hả, bây giờ tôi ở gần một ngôi mộ, muốn tôi dừng xe à?"
"Cậu tìm một chỗ nhiều người dừng."
"Thôi đi, tôi sắp tới rồi, anh trò chuyện lão phu nhân và Quyện Thư trước đi." Diệp Khuynh nói xong cúp điện thoại, sau một lúc lâu nhịn không được lại cười ha ha lên.
Quý Chu Chu thương hại liếc anh ta một cái: "Chờ Chử Trạm biết anh chọc anh ấy, thì anh chờ chết đi."
"Không sao, đến lúc đó bọn họ đã bị chuyện sống lại của cô hấp dẫn, không rảnh lo tìm tôi báo thù." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Diệp Khuynh cười trong trẻo liếc nhìn cô một cái, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng: "Ban ngày còn không cảm thấy gì, bây giờ nhìn cô mặc váy trắng, quả thực quá thích hợp, chờ lát nữa lấy tóc hất ra trước mặt, bảo đảm có thể hù chết tất cả mọi người."
Quý Chu Chu nghe anh ta nhắc nhở một cái, đột nhiên nghĩ tới: "Tôi vẫn là không nên ra ngoài trước, các người còn đỡ, lão phu nhân lớn tuổi rồi, ngộ nhỡ dọa đến bà ấy thì không hay."
Chủ yếu là lúc trước những người này tận mắt nhìn thấy mình chết, thi thể đều hoả táng, bây giờ đột nhiên nhảy ra, nhất định bọn họ sẽ bị dọa, ngay cả lần đầu Diệp Khuynh nhìn thấy mình cũng có thể ngất xỉu, chứ đừng nói đến người có tuổi lớn như lão phu nhân.
Diệp Khuynh nghĩ nghĩ cũng phải: "Hôm nay vẫn là không nên để cho lão phu nhân biết, bà ấy vẫn luôn tịnh dưỡng, đừng dọa ra nguy hiểm.
Vậy lát nữa cô ở trong xe tôi chờ trước, chắc là rất nhanh lão phu nhân đi rồi, đến lúc đó cô hẵng ra."
"Được."
Hai người cứ như vậy quyết định, xe rất mau chạy đến nhà cũ Cố gia.
Quý Chu Chu nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc, bỗng nhiên cảm thấy sai sai.
Không phải Cố Quyện Thư phá sản rồi à, tại sao nơi này không bị niêm phong?
"Quyện Thư còn ở đây?" Quý Chu Chu hỏi.
Diệp Khuynh nhấp đèn với người gác cổng, chờ bọn họ mở cửa: "Không có, ở đây bỏ trống rất lâu rồi."
"Không có bị niêm phong lại sao?" Quý Chu Chu nghi hoặc.
Diệp Khuynh khó hiểu liếc nhìn cô một cái: "Ở đây là nhà Tổ của Cố gia, không có chuyện gì niêm phong làm gì?"
"..." Cho nên có thể hiểu là, ngôi nhà này không phải do Cố Quyện Thư đứng tên, vì vậy tài sản bị niêm phong không bao gồm nó.
Quý Chu Chu