Trần Nguyệt Thanh vừa lại gần, liếc nhìn mặt Đường Cẩm thì phát hiện thế mà mặt của cô trắng hơn một ít, da non mịn, tóc mềm mượt, ngoại hình đẹp đến nỗi không ai ở xung quanh đây có thể sánh bằng.
Nếu như cô không tìm đường chết, thì số người đến cửa làm mai phải xếp một hàng dài.Trần Nguyệt Thanh cảm thấy khó chịu.
Cô ta có khung xương thô to, gương mặt cùng lắm chỉ được xem là thanh tú, hơn nữa trong nhà có ba anh trai lợi hại nên mới thành công lấy được Lâm Tử Tu, nếu không nói không chừng anh ta đã bị Đường Cẩm thu hút.Có người con gái nào không thèm để ý đến vẻ bề ngoài không? Ai bằng lòng thua kém người mà mình xem thường chứ? Ít nhất thì trong lòng Trần Nguyệt Thanh cảm thấy không cân bằng.Theo Trần Nguyệt Thanh, Đường Cẩm chỉ được cái đẹp thôi chứ không được cái gì cả.
Nông dân chân lấm tay bùn như Lục Trầm là quá xứng với Đường Cẩm rồi.
Ít ra thì mỗi năm Lục Trầm còn có thể kiếm điểm công, còn Đường Cẩm có giá trị gì?Nhưng mà, tuy chồng của Đường Cẩm có sực lực cũng mãi mãi kém Lâm Tử Tu.
Sau này Lâm Tử Tu là sinh viên, tốt nghiệp xong sẽ lên làm ông to bà lớn, là bậc kiệt xuất giữa những người tầm thường.
Còn Đường Cẩm, cô cũng chỉ có thể theo chồng tiếp tục làm đồng án ở nông thôn.Vừa so sánh như vậy, Trần Nguyệt Thanh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Suy cho cùng thì cô ta không hề coi trọng Đường Cẩm một chút nào.Trần Nguyệt Thanh cầm túi trứng gà qua, mỉm cười khéo léo nói: “Đường Cẩm, cám ơn cô mấy ngày trước đã đưa tôi đến trạm xá.
Mấy ngày nay cũng muốn đến cám ơn nhưng tiếc là thân thể tôi không được thoải mái, bây giờ mới ra ngoài được.”“Mẹ của tôi không hiểu chuyện, mà lúc ấy tôi lại đau đến nỗi nói không giải thích giúp cô, hại cô bị hiểu lầm.
Tôi thật sự rất áy náy, bây giờ tôi chân thành xin lỗi cô! Xin cô nhận lấy mấy quả trứng gà này, nếu không thì tôi không thể nào yên tâm được.”Trần Nguyệt Thanh nhận thấy được xung quanh có mấy ánh mắt dán chặt lại đây.
Làm việc quá nhàm chán nên bọn họ rất có hứng thú với việc hóng chuyện, với lại cách đây không lâu Đường Cẩm còn cứu Trần Nguyệt Thanh, bọn họ tò mò không biết Trần Nguyệt Thanh sẽ có phản ứng gì.Giọng điệu của Trần Nguyệt Thanh càng trở nên lễ phép hơn.
Nhiều trứng gà như vậy đều là vật quý, đáng giá không ít tiền, dùng thứ này để làm quà cám ơn là đủ rồi.
Đến cô ta còn thiếu đồ bổ ăn, nhìn liền nhịn không được đau lòng, cho nên đưa cho Đường Cẩm hẳn là sẽ không lạc đề, mọi người còn sẽ khen cô ta biết lễ hiểu chuyện.Giọng của Trần Nguyệt Thanh trở nên trong trẻo, Đường Cẩm nghe vậy thì cũng hiểu ý của cô ta.
Mặc kệ Trần Nguyệt Thanh có thật lòng hay không, thì cô ta cũng đã đưa trứng gà, cô có thể không nhận sao?Lúc ấy Đường Cẩm bị mẹ của Trần Nguyệt Thanh xỉ vả một trận, nếu không phải nhờ cô may mắn thì cô đã phải mang tội cố ý làm hại người khác rồi, vậy nên Đường Cẩm không ngại nhận quà tạ lễ này chút nào.Chỉ là từ trước đến nay mỹ đức giúp người làm niềm vui luôn được ca ngợi, Đường Cẩm vẫn phải tỏ ra mình khiêm tốn để tăng ấn tượng tốt của người khác về mình.Mấy người dựng lỗ tai nghe ngóng gật gù, cảm thấy tư tưởng của Đường Cẩm không tồi.
Tuy trước đây cô làm những chuyện khiến người khác chán ghét nhưng