Đường Cẩm cẩn thận đặt nấm hương, mộc nhĩ và nấm thanh mộc vào trong sọt trải lá chuối tây.
Còn nấm tùng nhung thì cô lấy khá ít, tùng nhung ở bản địa không được chào đón, mọi người ăn chủ yếu là vì bồi bổ thân thể.
Cô trải một lớp chiếu bện từ thân kê để ngụy trang, rồi thương lượng buổi chiều mang số nấm này đi bán với Lục Trầm.Chắc chắn đi đường lớn của đội sản xuất sẽ bị người nhìn thấy, nhưng sau nhà của bọn họ có vách đá, trúc mọc ở phía trên, lại có bụi cây nhỏ che đậy, chỉ cần leo lên con dốc đi qua sườn núi rồi đến thị trấn bằng con đường nhỏ là được, chỉ có điều mất nhiều thời gian hơn mà thôi.Đầu hai người đội mũ rơm to rộng che mặt, còn đeo khẩu trang tự chế, cho dù có vô tình gặp người khác thì cũng không ai nhận ra bọn họ.
Hai người bước nhanh, quen cửa quen nẻo đi đến phía dưới vòm cầu.Sau cơn mưa đường trơn trượt không dễ đi, hôm nay thị trấn không nhộn nhịp như hôm qua nhưng chợ đen thì vẫn có người giao dịch như cũ.Đường Cẩm để lộ nấm trong sọt ra, từng tai nấm mối và nấm hương màu mỡ nổi bần bật ở chỗ này.
Tuy rằng sức hút kém thịt, nhưng mặc cho ai nhìn được cũng cảm thấy thèm ăn.Tuy rằng đây là đồ chay nhưng hương vị lại tươi ngon không kém thịt.
Mấy loại nấm này đều là hàng hiếm, kỹ thuật trồng nấm còn đang được phổ cập nên ở cung tiêu xã còn chưa bán.
Nếu lấy những thứ này đi hầm canh thì bổ vô cùng, bởi vậy Đường Cẩm ra giá không thấp.
Suy xét đến mức chi tiêu của thị trấn, cô bán một hào hai một cân mộc nhĩ, một hào bốn một cân nấm mối và thanh mộc, tùng nhung thì đắt hơn, một hào bảy một cân.Đường Cẩm và Lục Trầm không bán lẻ số nấm này, bởi vì chúng quá nhiều, hai người muốn bán xong thì trời cũng tối đen.
Cho nên bọn họ bán hết cho một người đàn ông thường xuyên làm buôn bán ở chợ đen, chắc chắn giá sẽ bị giảm một ít nhưng cách này an toàn hơn.Hai người kiếm được tổng cộng bảy đồng chín hào, hai phiếu vải một thước và một phiếu thịt một cân.“Người anh em, em gái, nếu sau này có thứ tốt cứ việc bán cho tôi.
Giá tôi đưa tuyệt đối là giá thị trường, nếu không tin thì hai người cứ hỏi thăm xung quanh đây thử xem.” Người đàn ông đen gầy cười ha hả nói, cũng không hỏi thăm Lục Trầm và Đường Cẩm đến từ đâu.
Anh ta chỉ vui vẻ nhìn bề ngoài của những cây nấm, thầm nghĩ chắc chắn có thể bán được giá tốt.Từ đầu mùa xuân cho đến nay, người ở thị trấn ăn củ cải và khoai lang đỏ đến phát ngán rồi, như