Đường Cẩm thấy mắt của bà ấy sưng húp vì khóc, e là có chuyện gì, cô bèn hỏi: “Sao cô lại đến đây?”Nhắc tới chuyện này, Đường Như Phân lập tức hỏng mất: “Đại Nha, Tiểu Tiểu, tay của Tiểu Tiểu bị gãy rồi.”Nhớ đến con gái trong phòng bệnh, lòng Đường Như Phân đau như cắt.Lại nói tiếp, Đường Như Phân cũng là người có số khổ.
Lúc còn trẻ thì xinh đẹp như đóa hoa, nhưng sau khi gả vào nhà họ Tô ở đại đội Thạch Kiều thì nhan sắc lập tức phai tàn.
Tuy chồng thành thật nhưng mẹ chồng lại rất keo kiệt, thêm mấy người con dâu không ưa Đường Như Phân nên luôn tìm cách chèn ép bà ấy, đẩy toàn bộ việc nặng nhọc cho bà.Đường Như Phân sinh được một trai một gái.
Nhưng mà con trai không trở thành chỗ dựa cho bà mà lại đồng lòng với cha mẹ chồng, xem thường người mẹ là bà đây, chỉ có con gái Tô Tiểu Tiểu thương Đường Như Phân, Đường Như Phân cũng để ý đến con gái nhất.Tuy cuộc sống vất vả nhưng tốt xấu gì vẫn có cơm ăn cho đến khi chồng của Đường Như Phân chết vì bệnh.
Lúc này người nhà họ Tô càng thêm chán ghét bà, đổ dồn hết mọi sai lầm lên người bà.
Cố tình bọn họ lại không bằng lòng tách riêng, để Đường Như Phân làm việc cho cả nhà như trâu ngựa.Đường Như Phân cứ sống những ngày tháng như vậy.
Hôm nay lúc đi làm, bà nghe nói con gái Tô Tiểu Tiểu lăn xuống núi, vẫn là bị người đẩy xuống.
Lúc nhìn thấy máu trên người con mình, Đường Như Phân rất sợ hãi, vội vàng đưa người đến bệnh viện.Nhưng Đường Như Phân gom hết toàn bộ số tiền bà tích cóp bấy lâu nay vẫn không đủ.
Nếu không thể điều trị kịp thời, tay trái của Tiểu Tiểu sẽ không trở lại như bình thường, sau này chỉ có thể trở thành người tàn tật.Đường Như Phân vô cùng hoảng sợ, cả người giống như không còn chút sức lực nào nữa.
Nếu như con gái của bà tàn tật thật sự thì sau này con bé phải sống thế nào đây? Sao có thể nuôi sống bản thân, lại còn kết hôn như thế nào?Sự sợ hãi tràn ngập trong óc, ý niệm duy nhất của Đường Như Phân là trở về mượn tiền, cho dù lì lợm la liếm cũng phải mượn được.
Nhưng đồng thời, lòng bà cũng rất rõ ràng, cha mẹ chồng không có khả năng đưa tiền cho bà.
Rõ ràng Tiểu Tiểu cũng là cháu gái ruột, bọn họ lại có thể tuyệt tình như vậy.Đường Cẩm cảm thấy trạng thái của Đường Như Phân không ổn.
Thấy bà vội vã đi, sợ bà xảy ra chuyện gì, cô nhanh chóng giữ chặt người lại: “Cô, cô đừng gấp, cháu cho cô mượn mười lăm đồng.”Trong ấn tượng của Đường Cẩm, người cô này rất hiền lành, cũng không đối xử tệ với nguyên chủ.
Hơn nữa vào ngày cưới của cô, đối phương lại tặng hai cái bao gối.
Bây giờ người này xảy ra chuyện, trong phạm vi đủ khả năng, Đường Cẩm vẫn sẵn lòng phụ một chút.Con gái là trụ cột tinh thần của Đường Như Phân, nếu là tín niệm duy nhất đổ, Đường Như Phân sẽ điên mất.“Đại Nha, cuộc sống của cháu cũng không dễ dàng gì.”Đường Như Phân không nghĩ đến việc vay tiền con cháu, hơn nữa bà nhớ rõ cháu gái cũng không dư dả gì.
Bà nhìn Lục Trầm, sợ chồng của cháu bất mãn, mười lăm đồng không ít, lại đi lấy giúp đỡ họ hàng của nhà mẹ đẻ, bà sợ cháu rể có ý kiến.Tuy không muốn gây phiền toái cho cháu gái, nhưng khi cầm đến tiền, Đường Như Phân lại không thể nói gì.
Bà hết cách rồi, cho dù bây giờ có đi về mượn tiền thì cũng không mượn được nhiều như vậy.
Càng