Sau khi công việc của đội sản xuất ít lại, mọi người trở nên nhàn nhã hơn nhiều, cơm nước xong bọn họ còn có tâm trạng tán gẫu bên bờ ruộng.
Vốn dĩ chuyện tuyển chọn người lái máy kéo đã thú vị lắm rồi, giờ lại có thêm một sự kiến giống như giọt nước lạnh bắn vào chảo dầu, trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của bọn họ.Vậy mà Đường Như Phân lại dắt con gái về nhà mẹ đẻ? Nói là muốn ở lại luôn.Đây là hàng xóm nhà họ Đường nghe được tiếng cãi vã nên đã lén áp tai vào vách tường nghe ngóng.
Tin tức này nhanh chóng lan rộng với tốc độ chóng mặt, làm ai cũng phải ngạc nhiên.Thật hay giả đó?Nhiều năm qua Đường Như Phân rất ít khi về nhà mẹ đẻ, ấy vậy mà lần này lại ôm bao lớn bao nhỏ trở lại, xem ra tình hình không đơn giản.Điều này làm cho mọi người khiếp sợ, đồng thời cũng khiến cho lòng hiếu kỳ của bọn họ hừng hực bốc lên, suy đoán có phải Đường Như Phân bị kí.ch thích hay không.
Dù gì bà ấy cũng đã lớn tuổi, sống nửa đời ở nhà họ Tô, đã là người nhà họ Tô, sao có thể về nhà mẹ ruột được? Nhà mẹ ruột đâu còn chỗ cho Đường Như Phân dừng chân.Chồng của Đường Như Phân đã bán muối từ lâu, nhưng bà ấy tự nguyện ở góa vì chồng, hiện tại không thể nào chạy về nhà được.
Con gái gả chồng như nước đổ đi, mà hai vợ chồng già nhà họ Đường cũng không còn nữa, Đường Như Phân có thể về đâu.“Cho dù có tủi thân uất ức thì cũng đã chịu nửa đời rồi, sao bây giờ lại không nhịn được?”“Đúng vậy, cuộc sống ổn biết bao, người đã bốn mươi tuổi rồi còn làm ầm ĩ, quá kỳ quái!”“Chẳng lẽ Đường Như Phân không muốn ở góa, còn định tái giá? Cô ta như vậy rồi ai còn để ý nữa.”“Đường Đại Cường không có khả năng chứa chấp cô ta.
Đến nơi ở cũng không có, Đường Như Phân nghĩ quá đơn giản rồi, cô ta cũng không thể nuôi sống mình, e là vẫn phải quay về nhà chồng.”Trong viện nhà họ Đường, Đường Như Phân mang theo một túi vải bố vá tứ tung, dắt đứa con gái đang sợ hãi nhìn Đường Đại Cường bằng ánh mắt khẩn cầu: “Anh, mấy năm nay em vẫn luôn không làm phiền anh, chưa từng về nhà gây thêm phiền phức cho anh.
Cho nên lần này anh cưu mang em được không? Em chỉ ở đây vài ngày thôi, em định chuyển hộ khẩu về đây.”“Ngày mai em sẽ đi tìm đại đội trưởng hỏi có nhà ở hay không, sau đó em dọn đi ngay, sẽ không làm phiền anh lâu lắm.”Lúc này Đường Như Phân cũng mê mang, bà ấy không biết mình làm có đúng hay không, nhưng sau khi Tiểu Tiểu xuất viện, cha mẹ chồng không những không hề giúp đỡ mà còn sợ con bé tốn tiền, còn bất mãn bởi vì bà ấy mượn tiện thuốc men.
Bởi vì Đường Như Phân muốn trả lại số tiền bà ấy mượn Đường Cẩm, nhưng trong mắt cha mẹ chồng, việc này chẳng khác nào lấy tiền trong túi bọn họ cho người khác.Cả ngày ở trong nhà hùng hùng hổ hổ chỉ vào Tiểu Tiểu mắng “đồ ăn hại”.
Miệng vết thương của con bé còn chưa lành thì đã buộc nó làm việc.Đường Như Phân không bao giờ muốn chịu đựng tiếp nữa, bà ấy không muốn Tiểu Tiểu trải qua những ngày tháng không khác gì một con trâu già nữa.
Ở nhà họ Tô không có cách nào dưỡng thương, bà ấy sợ Tiểu Tiểu thành người tàn tật.Ở nhà họ Tô, người kiếm được nhiều điểm công nhất là Đường Như Phân, vậy mà bà ấy lại là người sống không có tôn nghiêm nhất.
Đường Như Phân cũng không cam lòng, làm loạn một hồi, lấy được hai mươi đồng tiền từ trong tay cha mẹ chồng rồi trực tiếp dắt con gái đi.Còn con trai, thằng nhóc đó chưa bao giờ để ý Đường Như Phân, vậy thì bà ấy cũng sẽ không nhớ thương.
Dù sao con trai cả có thể sống tốt ở nhà họ Tô, không cần bà ấy phải quan tâm.Đường Như Phân chỉ có thể trở về đội sản xuất Hồng Táo, chỉ cần