Một nhà ba người tư thái mười phần ưu nhã chuẩn bị xuống lầu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên...!
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Một nhà ba người bỗng nhiên kịp phản ứng, không quan tâm tới hình tượng nữa, vội vàng chạy tới phòng bếp.
"Du Du!"
"Bảo bối!"
"Em gái!"
Thích Thần tốc độ nhanh nhất, nhìn thấy từ khe cửa khói đang lan ra ngoài, sắc mặt đại biến.
Tay cầm chốt cửa, vừa muốn mở cửa ra.
Cửa phòng bếp tự mình mở.
Mọi người lo lắng nhìn Thích Du mặt đen thui bước ra.
Là "đen" thật, đen đến mức thấy mỗi đôi mắt.
Anh em hai người đối mặt hai giây.
Sau đó —— Thích Thần nhịn không được, cười: "Ha ha ha, em thật đúng là mang đến vui vẻ cho anh."
"Anh thật cảm động, thì ra dậy sớm như thế, là vì muốn luyện công pháp thải độc này."
Thuận tay lau nước mắt ở khoé mắt vì cười: "Ha ha, làm anh cảm động đến phát khóc."
Dứt lời, Thích Thần duỗi ra ba ngón tay thon dài quẹt một chút trên khuôn mặt đen xám của cô, bỗng nhiên cười đến đau cả bụng.
Bên trên gương mặt Thích Du lập tức hiện ra ba đường giống như sợi râu mèo, lộ ra làn da trắng ở trong.
Vừa cười, Thích Thần chưa quên lấy điện thoại di động ra chụp lại bộ dáng thê thảm của em gái nhà mình.
Quả nhiên như lời mẹ nói, rất có giá trị kỷ niệm.
Thích Du muốn đem cái chảo đen thui kia đè lên gương mặt Thích Thần.
Trong đầu, đã đem anh trai ngốc này đánh thành cái đầu heo!
"Bảo bối, con không sao chứ?" Baba và mama Thích chậm một bước, gạt cái tay đang chụp ảnh của con trai ra, lo lắng kiểm tra thân thể Thích Du.
Vừa rồi tiếng nổ kia, thật sự quá dọa người.
Thích Du hít sâu một hơi, tỉnh táo một chút, mới nhịn được ngay trước mặt cha mẹ, không làm ra hành động mưu sát anh trai.
"Con không bị tổn thương, chỉ là phòng bếp không có cách nào dùng được nữa..."
Lời này Thích Du nói đến rất chột dạ...!
Cha mẹ Thích ngược lại thở phào: "Người không có việc gì là tốt rồi, phòng bếp để người hầu lát nữa thu dọn."
Thích Du lúc này mới phát hiện, ba người họ ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, hoa lệ chính thức, so sánh với mình giống như cô bé lọ lem vừa mới quét dọn xong: "Mọi người đây là?"
"Chuẩn bị đi tham gia yến hội gì vậy?"
...!
...!
Cái này còn lúng túng hơn.
Một nhà bốn miệng đứng tại cửa phòng bếp.
Bầu không khí dần dần bắt đầu quỷ dị.
"Ha ha, chúng ta..." Thích Thần trước hết nhịn không được, cười nhạo lên tiếng.
Vừa định muốn mở miệng nói chúng ta là vì tham gia yến tiệc lần thứ nhất em làm bữa sáng.
Nói còn chưa dứt lời, một giây sau, bị mẹ Thích nhanh chóng đá đi, "Con xuyên mặc cái gì đây, ngày hôm nay không đến trường học à? Còn không mau đi đổi đồng phục!"
Thích Thần bị đạp một cước, khuôn mặt tuấn tú mờ mịt: "..."
Sau đó mẹ Thích kéo cách tay chồng mình, cười tủm tỉm với con gái, nói: "Là mẹ cùng cha con ngày hôm nay muốn cùng nhau đi tham gia yến hội, không ăn sáng ở nhà, phòng bếp bị hư rồi, ngày hôm nay để anh dẫn con đi ăn ở bên ngoài."
Tuyệt đối không thể nói cho con gái, bọn họ rất chờ mong lần thứ nhất con làm bữa sáng.
Bằng không thì bảo bối ngày hôm nay không làm được, sẽ rất buồn nha.
Một nhà ba người rất ăn ý không hề đề cập tới chuyện này.
Không nhìn thảm trạng bên trong cửa phòng bếp kia.
Vị khét cùng mùi khói tràn ngập.
Trước khi đi, cha Thích thuận tay còn đem cửa phòng bếp khóa lại, an ủi con gái: "Đừng mở cửa này nữa, coi như bên trong không có chuyện gì, mở cửa không an toàn."
Mặc dù không biết vì cái gì phòng bếp muốn dùng kính chống đạn phòng ngừa bạo lực, nhưng Thích Du vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn hai vị đại nhân đi ra ngoài.
Đồng thời chúc họ tham gia yến hội vui vẻ.
——
Kết quả là.
Buổi sáng hôm nay, tập đoàn Thích thị, các công nhân viên thấy được một màn sáng chói mù mắt.
Chủ tịch nhà bọn họ mang theo phu nhân ăn mặt hoa lệ —— đi làm.
Không biết