Mạnh Hạ Thần lại gần: "Bạn học Thích, lập đội không?"
Thích Du không hiểu rõ lắm thế giới của học tra, rõ ràng học tập không tốt, sắp thi rồi mà còn không mau ôm chân phật.
Đây là muốn lên trời à.
"Cậu không ôn tập chút gì hả?" Ánh mắt Thích Du nhìn Mạnh Hạ Thần giống như nhìn một người sắp ngã xuống vực.
Mạnh Hạ Thần bị Thích Du nhìn đến lành lạnh, nhưng giấc mộng cùng tiểu tiên nữ lập đội đã kích thích hắn, vung tay lên, rất bá khí: "Tôi không cần ôn tập."
Cho dù có ôn tập, cũng chẳng thoát khỏi vị trí thứ nhất đếm ngược.
Thích Du: "..."
Lợi hại như vậy sao?
Đệ nhất cuộc thi cũng không dám nói lời này.
Vậy đại khái đây chính là sự tự tin của học tra.
Mạnh Hạ Thần thành tâm thành ý mời: "Thời gian bắt đầu làm bài còn nửa giờ nữa, thời gian đủ rồi, mau, chơi một trận."
"Anh trai mang cậu victory."
Lâm Bắc Tông đá Mạnh Hạ Thần một cước: "Mày cmn là anh của ai."
Mạnh Hạ Thần kinh sợ: "Tông ca, tông ca, mày mới là anh, tao sai rồi."
Lúc đầu Lâm Bắc Tông cảm thấy Thích Du sẽ không đáp ứng, dù sao nhìn dáng vẻ của Thích Du không giống như kiểu người sẽ chơi mấy cái game thế này.
Một học sinh tốt, ngoan ngoãn học tập.
Quả thật là vậy.
Thích Du đúng là chưa từng chơi qua game này, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy Thích Thần từng chơi.
Cô hơi khó xử: "Tôi chưa từng chơi lần nào."
Mạnh Hạ Thần lập tức nói: "Cái này á hả, không có việc gì, có Tông ca trình độ Vương Giả ở đây, chúng ta chắc chắn thắng."
"Cậu chỉ cần dùng tướng hỗ trợ Trang Tử này thôi, tướng này là anh hùng chạy trốn siêu nhanh, cậu đi theo bên cạnh Tông ca, gặp nguy hiểm thì chạy."
Thích Du được an bài rõ ràng.
Thuận tay tiếp nhận điện thoại Mạnh Hạ Thần đưa qua.
Lúc chọn tướng, Thích Du tiện tay pick tướng có hình ảnh đẹp nhất —— Luna.
Nhân vật này cô nhìn Thích Thần chơi nhiều nhất lần.
Một tổ năm ngươi, bốn người ngơ ngác: "..."
Mạnh Hạ Thần: "Tiểu tiên nữ cậu chọn sai rồi, đây là Luna, Trang Tử là người cưỡi cá kia kìa."
Cưỡi cá?
Thích Du?
Thích Du thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái: "Đó là côn."
Mạnh Hạ Thần còn muốn nói cái gì đó, liền bị Lâm Bắc Tông đạp thêm một cước: "Tiểu Du Du muốn dùng tướng nào thì dùng tướng đó, mày quản nhiều như vậy làm gì."
Mạnh Hạ Thần ủy khuất: "..."
Luna rất khó chơi đó, có tân thủ nào mà mới chơi đã pick ngay tướng này.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Thích Du rất bình tĩnh: "Bắt đầu đi."
Sắp vào giờ thi.
Thôi kệ.
Tiên nữ xinh đẹp thì để tiên nữ định đoạt đi.
Tiểu tiên nữ cho dù chơi không giỏi cũng vẫn đáng yêu.
Nhưng không——
Mười phút sau.
"Cmn, cmn, cmn???"
"Má ơi, má ơi, má ơi."
"Tiểu tiên nữ ngầu quá đi!!!"
"6666666 "
Mạnh Hạ Thần ban đầu chỉ mới giật mình rồi hùng hùng hổ hổ, đến cuối cùng chỉ có thể điên cuồng hô 666, kêu đến mức tưởng chừng như sắp câm rồi.
Hắn đánh vương giả nhiều năm như vậy, lần thứ nhất nhìn thấy một người tiên nhân đem Luna sống ở trong truyền thuyết "Dưới ánh trăng sáng vô hạn, đại chiêu vĩnh viễn không dứt" chơi đến xuất thần nhập hóa như vậy.
Ngay cả am hiểu Luna như Lâm Bắc Tông nhìn lối chơi của Thích Du, cũng nhịn không được nhíu mày.
Trong lòng phản ứng đầu tiên: Xong ——
Càng không xứng ở bên cạnh tiểu tiên nữ.
Hai mươi phút sau trận đấu kết thúc.
Thích Du ngẩng đầu phát hiện, bên người cô đã vây gần một nửa nam sinh, đang ầm ĩ thành tích vừa rồi của cô.
Nhất là Mạnh Hạ Thần, ánh mắt nhìn về phía Thích Du như là hận không thể quỳ xuống gọi ba ba.
Mỗi Lâm Bắc Tông có chút không yên lòng, đánh nhau thì đánh không lại, chơi cũng chơi không lại.
Lâm Bắc Tông quét mắt nhìn bàn thi, Thích Du ngồi ở vị trí phía sau mình, cho nên hắn rất chân