Sau khi tan học, giáo viên chủ nhiệm vừa ra khỏi phòng học.
Thích Du liền bị mấy bạn học nhìn khá quen vây quanh.
"Thích Du, à không, hiện tại phải gọi là Thích thần, cậu thật trâu bò đó."
"Giúp cho lớp chúng ta thật hãnh diện!"
"Ha ha ha, bây giờ để xem những con mọt sách ban thí nghiệm kia làm sao liếc đểu chúng ta được nữa, xem thường ban quốc tế à."
"Thích thần, cậu thật đúng là đại bảo bối của lớp."
"Thích thần thật uy vũ, văn võ song toàn."
Thích Du nghe bọn họ nói liến thoắng một trận.
Dù sao bọn họ cũng không có ác ý gì, Thích Du đối với chuyện các bạn làm ầm ĩ này cũng chẳng sinh ra cảm giác bất mãn.
Ngược lại còn cảm thấy bạn cùng lớp của mình khá đáng yêu.
Có cảm giác giống như đời trước, chơi đùa cùng các bạn học.
Cũng không biết sau khi cô chết, những bạn học kia hay là nhóm đối thủ có đau buồn không.
Không đợi Thích Du nhớ nhung quá khứ, liền bị hai thầy giáo một toán học một vật lý gọi đi.
"Thích Du, chúng tôi đã liên hệ với phụ huynh của em, đợi lát nữa chúng ta tâm sự cho tốt, em đến cùng thì nên tham gia nhóm ôn thi nào."
Thầy Châu quét mắt nhìn lão Trần bên cạnh, chủ động đưa cho Thích Du mấy quyển sách Olympic thật dày: "Thích Du à, một số nhóm ôn thi Olympic cần em."
"Nhóm toán cũng cần."
"Em hiện tại chính là toàn bộ hi vọng của nhóm toán đấy."
Thầy Trần thấy mình bị thầy Châu vượt lên trước thì rất bất mãn: "Vật lý càng cần một học sinh thiên tài như Thích Du hơn.
Thích Du, em rất có thiên phú ở môn này, trong một đêm làm xong một nghìn đề, đây không phải là thiên phú bình thường, đây chính là thiên tài vật lý!"
Lúc chém gió một nghìn đề vật lý, thầy Trần phi thường kiêu ngạo mà liếc mắt với thầy Châu.
Thầy Châu rất ghen ghét, nhưng không chịu thua trả lời: "Một nghìn đề vật lý thì tính là gì, vật lý đơn giản như thế, hoàn toàn không so được với sự thâm ảo của toán học."
"Thích Du có thể làm hai nghìn đề toán."
Thầy Trần bất mãn: "Ây dô, vật lý là đề của vũ trụ, toán học thì thâm ảo gì chứ, vì cướp người mà ông toàn nói hươu nói vượn!"
Hai nghìn đề toán.
Thích Du nghe xong, mắt nhắm lại, nghiêm túc suy tư một hồi, kiếp trước cô từng thử làm rồi.
Nhưng kiếp này thì chưa, nếu có thời gian thì có thể thử một chút, nhất định rất vui.
Hai thầy giáo mỗi người nói phần mình, mặt đỏ tới mang tai.
Không thể không nói, khi người làm nghề về văn hoá cãi nhau đều dùng những từ vượt ngoài thời không.
Thích Du thấy hai thầy xắn tay áo giống như một giây sau là lao vào đánh nhau.
Cuối cùng ho nhẹ một tiếng, tách bọn họ: "Các thầy à, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác trao đổi một chút chuyện liên quan tới toán học và vật lý đi."
Lỡ may hai người bọn họ nhao nhao chưa đủ ghiền, thật sự đánh nhau thì phải làm sao bây giờ.
Thích Du đứng ở vị trí trung tâm của chiến trường, khả năng bị ảnh hưởng đã vượt qua năm mươi phần trăm.
Hai thầy ngược lại nghe Thích Du.
Sỉ vả lẫn nhau hừ một tiếng, sau đó mỗi người một tay của Thích Du, kéo cô đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Thích Du: "..."
Có cần đến mức vậy không???
―
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Thừa Hoa biết Thích Du, lúc nhìn dáng vẻ này của ba người, còn tưởng rằng Thích Du phạm sai lầm gì.
"Đây là có chuyện gì vậy?"
Làm hắn liên tục sờ cái trán nhẵn bóng của mình.
Mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.
Bọn họ kéo đến không phải Thích Du, mà là hai tòa nhà đấy!
Thầy Châu: "Hiệu trưởng phân xử giúp bọn tôi, là tôi nhìn trúng trước, định bảo em ấy gia nhập nhóm ôn thi Olympic, thế mà thầy Trần còn muốn cùng tôi tranh giành, không cho trường chúng ta vinh dự có được một nhân tài!"
Thầy Trần: "Hiệu trưởng, Thích Du cũng có thể giàng được huy chương môn vật lý, em ấy chính là thiên tài trăm năm mới gặp một lần!"
Hiệu trưởng: "???"
Cái trò gì thế này, hắn không nghe lầm chứ?
Thích Du là thiên tài thì Thích gia còn cần đến dựng hai tòa nhà cho học sinh này chuyển trường?
Không bị các trường khác cướp người?
Nhìn hiệu trưởng mơ màng, bọn họ lại tranh nhau đem chuyện Thích Du thi được hạng nhất ra nói.
Hiệu trưởng vừa mới đến, chưa biết thành tích của Thích Du.
Sau khi nghe xong.
Hai con mắt đều sáng lên.
Trong tương lai đây là trạng nguyên của cả nước đó.
Thích Du lại là người thoải mái nhất, cô ngồi xuống