Sáng sớm hôm sau.
Thích Du tỉnh dậy trong căn phòng công chúa rộng một trăm mét vuông, ba tháng ngắn ngủi, bất kể là sinh hoạt hay là ký ức, đều là cách nhau một trời một vực.
Cô đã quen với cuộc sống tinh xảo lộng lẫy, xa hoa lãng phí của thiên kim hào môn thường ngày, cùng sự yêu thương mà cha mẹ ruột và các anh trai dành cho.
Giống như, đời này mười bảy năm trước chỉ là một giấc mộng.
Hiện tại, mới là chính cô bắt đầu chân chính tồn tại.
Trở ngại là mới khai giảng hôm qua, đối với chuyện phải dậy sớm như thế này, Thích Du vẫn có chút không quen.
Uể oải từ trên giường lớn đứng lên, đi đến phòng thay quần áo ngay cạnh phòng ngủ.
Đẩy cánh cửa màu xanh đậm kiểu dáng Châu Âu ra, phòng thay quần áo bên trong càng tráng lệ hơn, nơi hẻo lánh còn chất đầy các loại túi xa xỉ chưa mở mà mẹ Thích hôm qua mới dạo phố mua về cho cô.
Thích Du đứng soi gương, nhìn thiếu nữ bên trong trước.
Tối hôm qua thức đêm làm một trăm đề, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Du, mang theo sự mỏi mệt.
Ngáp một cái, Thích Du lần đầu tiên mặc đồng phục.
Không hổ là trường quý tộc, đồng phục so với các trường phổ thông khác trông thật đẹp.
Áo sơ mi trắng phong cách Anh, váy xếp nếp kẻ hình ô vuông màu khoai môn, cùng chiếc nơ cùng màu.
Trước ngực cài huy chương thuộc về ban quốc tế.
Thích Du hài lòng nhìn mình mặc đồ này, tiểu tiên nữ mặc cái gì đều thật đẹp!
Bỗng nhiên ——
Âm thanh điện tử ra vẻ nghiêm túc của hệ thống phá vỡ sự thưởng thức bản thân của Thích Du bản thân:
【 Kí chủ đại nhân, mặc dù không muốn quấy nhiễu cô tự luyến, nhưng bổn hệ thống vẫn phải là nhắc nhở cô, nhiệm vụ hôm nay, phi thường gian khổ.
】
Thích Du mới vui vẻ được một chút, tâm tình trong nháy mắt giảm đến đáy cốc.
Cái hệ thống chó này thật sự rất biết phá hư tâm tình tốt của cô.
Thích Du môi đỏ hé mở, một bên đi ra ngoài, một bên hỏi: "Nói đi, ngày hôm nay lại là cái nhiệm vụ ngu ngốc gì."
Hệ thống suy nghĩ ý tứ của hai chữ ngu ngốc này.
Sau đó bỗng nhiên ù ù như tiếng gió thổi, ong ong nửa ngày, trực tiếp chết máy.
Thích Du xuống lầu, không có chờ được hệ thống hồi phục.
Thích Du rất hoài nghi, tên chó chết này sợ không phải đang chuẩn bị ra đại chiêu gì chứ.
Thích Du: "Này, nói chuyện đi chứ, chết máy à?"
"Em gái, em đang cùng ai nói chuyện vậy?"
Thích Thần tay cắm túi, từ căn phòng cách vách đi tới, đại khái do vừa rời giường, trên đầu còn có một túm tóc mao nhô lên.
Thích Du phi thường trấn định, trợn mắt nói mò: "Anh nghe nhầm rồi, em không nói chuyện nha."
"A, có thể là anh chưa tỉnh ngủ." Thích Thần vuốt vuốt đầu mình, ngáp một cái, nhắm nửa con mắt chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng mà Thích Du nhìn chằm chằm vào nhúm tóc ngốc đang vểnh lên kia của Thích Thần.
Cảm giác tay thật ngứa ngáy.
Càng xem càng cảm thấy mình nhịn không được.
Không được, nhất định phải đè xuống.
Thích Du đi theo đằng sau Thích Thần xuống lầu, cao hơn hắn hai bậc thang, sau đó vươn bàn tay tội ác đến...!
Đỉnh đầu Thích Thần trầm xuống, vẻ mặt ngơ ngác: "..."
Một giây sau kịp phản ứng, Thích Thần mở to hai mắt: "Móa!"
"Đầu con trai không thể sờ!!!"
Thích Du cảm giác được lòng bàn tay chạm vào nhúm tóc ngu ngốc kia, dừng nửa giây, sau đó yên lặng chà đạp hai lần.
Sờ đều sờ, thuận tiện ấn xuống.
Cô thật đúng là tiểu tiên nữ lương thiện.
Thích Thần đột nhiên đỏ mặt.
Vũ nhục, đây là vũ nhục cực lớn đối với hắn!
Quay người liền muốn dạy dỗ con bé này một trận.
Thích Du thấp người từ bên cạnh hắn chui qua, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu: "Cái gì mà con trai, anh còn là một em bé."
Thích Thần hít sâu: "Anh là đàn ông, đại nam nhân!"
"Anh em hai đứa tình cảm thật tốt, mau xuống đây ăn sáng, sau đó một tay trong tay đi học." Mẹ Thích từ phòng khách nhìn thấy bọn họ ngây thơ đùa giỡn, trên mặt đầy vui mừng.
"Ai cùng anh/em ấy dắt