Thích Du hai tay trống trơn đi ra cửa phòng học.
Trên khuôn mặt không có một chút sợ hãi nào, nhìn những vị cảnh sát tràn đầy khí thế nghiêm nghị bên ngoài, rất lễ phép chào hỏi: "Chào các chú cảnh sát, cháu là Thích Du."
Bọn họ đại khái cũng không nghĩ tới, người hiềm nghi trong vụ án lại là một cô bé xinh đẹp như vậy.
Phát giác được ánh mắt bốn phía từ đám học sinh, bọn họ không nhiều lời, chỉ mời Thích Du đi theo đến cục cảnh sát một chuyến.
Hiệu trưởng vội vàng chạy đến, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Lập tức ngăn lại nói: "Cảnh sát Từ, Thích Du em ấy..."
Người đứng đầu là cảnh sát Từ thấy hiệu trưởng muốn tiến đến đứng phía trước Thích Du như gà mẹ bảo vệ gà con, có chút ngoài ý muốn: "Chúng tôi chỉ dẫn người đến cục cảnh sát điều tra theo thông lệ, nếu như vụ án không liên quan gì đến Thích Du, vậy thì cô bé sẽ ngay lập tức được trở về."
Thầy Châu là giáo viên chủ nhiệm cũng đi theo hiệu trưởng "Vậy chúng tôi có thể biết đó là vụ án gì không?"
"Thích Du có thành tích học tập rất giỏi, đột nhiên xin nghỉ sẽ ảnh hưởng đến việc học."
Hiệu trưởng lập tức đi theo mở miệng: "Trường học của chúng tôi cũng có luật sư, cậu xem nếu được thì để luật sư đi theo?"
Thích Du có giá trị là hai toà nhà đấy.
Làm sao cũng không thể để con bé này xảy ra chuyện trong trường học được.
Mà ――
Giá trị của em ấy không chỉ có như thế, còn là huy chương vàng trong tương lai của bọn họ nữa, có khi sang năm sẽ trở thành trạng nguyên tỉnh trong kì thi đại học.
Ngược lại là người trong cuộc, Thích Du cực kỳ bình tĩnh.
Cô biết nguyên nhân cảnh sát tới tìm mình.
Dù sao cô cũng còn có hệ thống nữa mà.
Chó hệ thống ngẫu nhiên không dùng được, nhưng vào thời khắc then chốt vẫn tạm thời đáng tin.
Thích Du đã sớm có chuẩn bị, cũng không quá bị động: "Hiệu trưởng, thầy Châu, em và các chú cảnh sát đi một chuyến, thân chính không sợ bóng nghiêng."
"Em không thẹn với lương tâm."
"Tốt lắm, không thẹn với lương tâm."
Cảnh sát Từ vỗ vỗ bả vai Thích Du, nhìn vào đôi mắt trong suốt minh thấu của cô, càng xác định tiểu cô nương này bị oan uổng.
Nhưng dù sao cũng là cấp trên chuyển lời xuống nói muốn điều tra nghiêm túc.
Cảnh sát Từ đành phải nghe theo.
Hiệu trưởng ban đầu dự định trực tiếp đi theo Thích Du đến cục cảnh sát.
Cuối cùng bị thầy Châu ngăn cản để hắn đi theo.
-
Cục cảnh sát.
Cảnh sát Từ rót cho cô một cốc nước, mới mở miệng: "Có người báo là cháu công kích diễn đàn trọng yếu của trường Thừa Hoa, tùy ý phá hư xóa bỏ sửa chữa một số file lập trình, dẫn đến server không thể vận hành."
Phòng thẩm vấn không giống trong tưởng tượng là một căn phòng tối, ngược lại giống như là một phòng ăn đơn giản.
Thích Du ngồi trên cái ghế nhỏ, cầm lấy cốc nước, ngoan ngoãn trả lời: "Căn cứ theo khoản 8, điều thứ 286 của bộ luật hình sự năm 2015, xâm nhập phi pháp, phá hư hệ thống máy tính, đều là hành động trái luật."
"Cháu có thể coi như là người tuân theo pháp luật từ nhỏ, tuyệt đối không làm mấy chuyện phạm pháp như vậy."
"Người tố cáo cháu có chứng cứ không?"
Cảnh sát Từ không nghĩ tới một cô bé mới học lớp mười một, đối mặt với sự thẩm vấn mà mặt không đổi sắc, còn rất có trật tự mà hỏi mình.
Khó trách trường học của bọn họ xem cô bé này như bảo bối.
Vừa rồi khi hắn đưa Thích Du vào, thầy giáo đi cùng cô còn lo lắng hơn.
Vừa bình tĩnh lại thông minh.
Còn biết một số điều luật.
Cảnh sát Từ hỏi cô: "Cháu biết một số kỹ thuật hack à?"
Thích Du không trả lời mà hỏi lại: "Chú cảnh sát, cháu có thể biết server gì bị xâm nhập không?"
Cái này thì có thể nói cho cô bé biết.
Thích Du nhìn chuỗi các dòng code của server bị công kích, ở trong mắt cô có trăm ngàn chỗ hở, nhịn cười không được.
Cảnh sát Từ: "Cháu cười cái gì?"
Thích Du nhìn cảnh sát Từ rồi chỉ vào máy tính: "Nếu như là cháu làm, chắc chắn sẽ không để lại chứng cứ."
Tỷ như chuyện cô xoá đi mấy bài viết trên diễn đàn của trường học, không có bất kỳ người nào có thể tra được.
Thôi Diệc Trạch không biết làm cách nào để phát hiện người xoá bài đăng là cô, nhưng hắn không có chứng cứ mà đã trực tiếp an bài một bản báo án giả này.
Bên này.
Cảnh sát Từ là người phụ trách về phương diện kỹ thuật, đương nhiên hiểu được cách xâm nhập vào hệ thống.
Cho nên khi hắn nhìn Thích Du gõ một lúc, liền đem toàn bộ dòng code khôi phục lại, thậm chí so trước kia càng hoàn mỹ hơn.
Đáy mắt nổi lên một tầng kinh ngạc.
Sau đó càng làm cho hắn kinh ngạc hơn.
Thích Du ở dưới mí mắt của hắn, một lần nữa công kích cái server kia.
Sau khi làm xong, Thích Du khẽ uống một ngụm nước: "Chú có thể tìm người đến điều tra xem có phải là cháu làm hay không."
Cảnh sát Từ nhìn chiêu giải oan này của Thích Du quả thực rất xuất thần nhập hóa, lập tức gọi tới nhân viên kỹ thuật đặc biệt tới.
Nhân viên kỹ thuật sau khi kiểm tra: "..."
"Thật xin lỗi, cảnh sát Từ, cái này tôi không tra được."
Cảnh sát Từ: "..." Khiếp sợ nhìn Thích Du.
Thích Du hướng về phía hắn cười một tiếng: "Có thể chứng minh được cháu trong sạch chưa?"
Cảnh sát Từ dừng một chút, mặc dù như thế, nhưng vẫn không có chứng cứ vô tội.
Nhìn biểu cảm khó xử của hắn.
Thích Du tận lực để cho mình có cảm giác ôn hòa: "Cho nên cũng không có chứng cứ chứng minh là cháu làm."
Kỳ thật mục đích của Thôi Diệc Trạch không phải là khiến cô phải ngồi trong trại giam, dù sao cô cũng chưa đủ 18 tuổi.
Không nói đến cô không làm, cho dù có làm, cũng chỉ bị phê bình giáo dục mà thôi.
Mục đích của Thôi Diệc Trạch là phá hư thanh danh của cô, ngày hôm nay ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy bị cảnh sát mang đi, không biết bọn họ ở sau lưng nói mình thế nào.
Coi như mình vô tội thì trong mắt các bạn học, đoán chừng cũng thành một người có tiền án.
Nếu như không phải đã khôi phục ký ức, Thích Du cảm thấy dựa theo bản thân mình lúc trước, chắc chắn là bị Thôi Diệc Trạch và Từ Mạn Oanh cho một phát chí mạng.
Nghĩ đến sự ngu xuẩn ấy của mình trong sách, Thích Du nhịn không được vuốt vuốt đuôi lông mày.
Thôi Diệc Trạch, lần này tôi không tha cho cậu đâu.
Cuối cùng, đúng như Thích Du dự đoán, chứng cứ không đủ nên đành thả cô ra.
Thích Du làm sao có thể nuốt được cục tức này.
Trước khi tan học, cùng thầy Châu trở về trường học.
Thích Du về trường liền đi thẳng đến ban quốc tế.
Vừa lúc là thời gian tan học, thầy giáo đã rời khỏi.
Mọi người đang thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà.
Đã thấy Thích Du đứng trước cửa, Mạnh Hạ Thần vui mừng hô lên: "Thích thần, cậu về rồi!"
Thích Du vòng qua dãy bàn, nhìn Thôi Diệc Trạch đang chuẩn bị đứng lên ra về, chưa kịp cùng Mạnh Hạ Thần chào hỏi đã cất bước đi về phía Thôi Diệc Trạch.
Mọi người kỳ quái nhìn động tác của Thích Du, lúc đầu mấy bạn học còn muốn hỏi thăm Thích Du một chút xem cảnh sát tìm cậu ấy làm cái gì.
Ai ngờ Thích Du ai cũng không nhìn, hai ba bước đến chỗ Thôi Diệc Trạch.
Một tay kéo lấy cà vạt đồng phục của hắn như kéo chó, đem hắn lôi ra bên ngoài phòng học.
Thôi Diệc Trạch cao hơn một mét tám, cứ như vậy bị Thích Du nhẹ nhàng kéo đi.
Hắn cắn răng nghiến lợi muốn đứng vững: "Thích Du, cậu làm cái gì vậy?"
"Đây là đi đến cục cảnh sát một lần liền muốn gây sự à."
"Nơi này là trường học."
Thích Du cười lạnh nhìn hắn: "Mày cũng biết đây là trường học ư."
Vừa nói chuyện xong, đã lôi hắn từ phòng học ném đến hành lang, sau đó một quyền vung ra.
Thích Du mới mặc kệ đánh vào vị trí nào.
Nhìn hắn thấy khó chịu nơi nào liền đánh nơi đó.
Nghĩ đến cái dáng vẻ tháo kính, trắng trợn khiêu khích mình, Thích Du trực tiếp một tay giật cái kính xuống, dùng lực đạp vỡ.
"Biết rõ trường học là chỗ học tập, mày còn cùng tao đùa nghịch tâm cơ làm gì."
Lúc nói chuyện, Thích Du đối diện với gương mặt kia của hắn, lại hung hăng cho một quyền.
Thôi Diệc Trạch to lớn như vậy, bị Thích Du đánh thành búp bê vải, căn bản không có sức đánh trả.
Đương nhiên lúc Thích Du đánh nhau, tuyệt đối sẽ không cho đối phương có cơ hội phản công lại.
Đồng thời Lâm Bắc Tông và Mạnh Hạ Thần thấy thế, còn tiến lên mỗi người giữ một bên của Thôi Diệc Trạch.
Có hai vị trợ thủ hỗ trợ, Thích Du đánh nhau càng thoải mái hơn.
Lúc tan học, Thích Du liền ngay ở trước cửa phòng học đánh nhau, đưa tới tầng tầng lớp lớp vây xem.
Nhìn Thích Du ra tay đầu ác độc, những học sinh muốn chụp ảnh, quay video luôn cảm thấy cả người mình cũng đau theo, sợ là đòn kế tiếp sẽ đánh trên người mình.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám động.
Có mấy nữ sinh nhỏ giọng: "Trời ạ, lúc Thích Du đánh nhau trông ngầu quá."
"Huhu, tớ cũng thấy vậy, giỏi quá."
"Lúc bình thường thì là tiểu tiên nữ, lúc đánh nhau lại đẹp trai ngây người!"
"Thích thần, Thích thần, Thích thần!"
"A a a, Thích Thần cố lên!!"
"..."
Đám người xem náo nhiệt, không chê chuyện lớn cổ động cho Thích Du.
Thích Du tính toán thời gian một chút, không sai biệt lắm.
Thầy giáo cũng sắp tới rồi.
Sau đó cô hướng về phía mọi người vây xem nói: "Các bạn vừa nhìn thấy cái gì?"
Lúc