Chương 27: Uống rượu
Vừa ra khỏi nhà hàng, một cơn gió thu mát lạnh đã ùa vào mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hằng Thành là thành phố bốn mùa rõ rệt, gần đến mùa đông, nhiệt độ buổi tối thấp hơn ban ngày rất nhiều.
Như thể cảm nhận được sự thay đổi của người bên cạnh, Bùi Tây Lâm nghiêng người đứng chỗ đầu gió.
“Lạnh à?” Giọng nói trầm thấp của anh sượt qua tai Tang Ninh.
Tai Tang Ninh nhúc nhích, khẽ lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Cô chỉ giật mình vì nhiệt độ thay đổi thôi, rõ ràng ban nãy lúc đón Bùi Tây Lâm vẫn chưa thấy lạnh.
Bùi Tây Lâm cụp mắt: “Vào trong đợi đi.”
Anh vừa gọi điện cho tài xế đến đón.
“Không cần đâu.” Tang Ninh ngước mắt lên, bất chợt nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khẽ run, mất tự nhiên mím môi: “Chắc tài xế sẽ đến nhanh thôi.”
Bùi Tây Lâm nhìn xung quanh: “Ừ, nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, anh đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.
Sau khi hai người lên xe, Tang Ninh mới nhớ ra hỏi: “Đi ăn gì thế?”
Bùi Tây Lâm nhìn cô, hơi nhíu mày lại: “Tôi gọi điện hỏi xem.”
“…”
Tang Ninh “à” một tiếng, hiếm khi thấy vẻ mặt phiền muộn này của anh.
Cô cong môi cười, tâm trạng vui vẻ: “Được.”
Nhân lúc Bùi Tây Lâm gọi điện, Tang Ninh mở Wechat lên định gửi tin nhắn cho Đồng Họa.
Chuẩn bị gửi thì đột nhiên cô kịp phản ứng lại, lúc này có vẻ không phù hợp lắm, để đến tối rồi cô nhắn tin cho cô ấy.
Không bao lâu sau, Tang Ninh nghe thấy Bùi Tây Lâm nói với tài xế đi đến chỗ nào đó.
Cô không rõ lắm, cũng không hỏi lại.
Chắc là vì quan hệ giữa Bùi Tây Lâm và Cố Vấn Tân ở mức độ nào đó nên cô khá tin tưởng Bùi Tây Lâm.
Chú ý đến ánh mắt cô, Bùi Tây Lâm hơi ngừng lại: “Muốn hỏi gì à?”
Tang Ninh chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Chị Đồng Họa và anh Uẩn…”
Còn chưa kịp nói là có quan hệ gì thì đã bị Bùi Tây Lâm ngắt lời: “Đang cãi nhau."
"..."
Tang Ninh ngây ra chớp mắt một cái: “Hả?”
Bùi Tây Lâm cũng ngừng lại: “Không phải ban nãy cô muốn hỏi hai người bọn họ đang làm gì sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí xấu hổ tràn ngập xe.
Ánh đèn chiếu xuyên qua cửa sổ xe như ẩn như hiện, Tang Ninh như nhìn thấy tai Bùi Tây Lâm đỏ lên. Cô định xác nhận thì Bùi Tây Lâm che miệng ho khan, giọng nói hờ hững: “Lần sau bảo Lâm Uẩn Ngọc bù bữa này.”
Nhận ra Bùi Tây Lâm đang nói sang chuyện khác, Tang Ninh nhịn lại, không khỏi cong môi: “Ừ.”
Cô cố gắng cho nụ cười trên mặt mình không quá rõ: “Phải bắt anh ấy bù hai bữa.”
Bùi Tây Lâm cười: “Được.”
Trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Tang Ninh và Bùi Tây Lâm vô tính chạm vào nhau, Tang Ninh giật mình rồi bình tĩnh dời mắt đi.
…
Bùi Tây Lâm đặt nhà hàng khác, cách nhà hàng ban đầu bọn họ đặt không xa lắm, chỉ là giờ này tắc đường, lúc hai người đến nơi đã hơn nửa tiếng sau.
Sau khi đi với anh, Tang Ninh vẫn còn nuối tiếc tối nay mình không được ăn hải sản.
Nhưng sau khi nhìn thấy món đặc biệt của nhà hàng, suy nghĩ của cô tắt ngúm ngay lập tức.
Anh vẫn mời cô ăn hải sản.
Bùi Tây Lâm đặt phòng vip.
Ngồi trong phòng, anh hỏi Tang Ninh: “Nhìn xem muốn ăn gì nữa.”
Tang Ninh nhận menu, gọi thêm hai món nữa.
Gọi đồ xong, hai người yên lặng ngồi đợi.
Phòng vip nhỏ hơn cả khoang xe, hơi thở của hai người hòa lẫn trong không gian kín, vừa ngước mắt đã thấy được đối phương.
Lúc đầu, Tang Ninh cũng không cảm thấy ăn cơm riêng cùng Bùi Tây Lâm có gì không ổn.
Nhưng bây giờ bất giác lại thấy có một chút dù cô không hiểu sự ngại ngùng của mình đến từ đâu.
Nghĩ mãi, cô chỉ có thể mở điện thoại giả vờ như đang bận nói chuyện với người khác.
Vừa mở ra, cô thấy tin nhắn Đồng Họa gửi đến, hỏi cô đi đâu.
Tang Ninh: [Em đang đi ăn rồi.]
Đồng Họa: [Ăn ở đâu?]
Tang Ninh gửi địa chỉ cho cô ấy, thắc mắc: [Chị Đồng Hoạ với anh Uẩn vẫn chưa ăn sao?]
Thấy tin nhắn của Tang Ninh, Đồng Họa lập tức nhớ đến chuyện tên chó má đó làm với mình trong phòng vip, cô ấy chà mạnh đôi môi bị anh ta cắn chảy máu, tỏ vẻ bình tĩnh trả lời: [Ăn rồi.]
Đồng Họa: [Chị thấy em đi đón thầy Bùi lâu thế mà chưa về nên hỏi xem.]
Tang Ninh nghĩ một lúc rồi trả lời: [Ừm, thầy Bùi nói hôm nay muốn mời riêng em đi ăn nên bọn em đi rồi. Thật xin lỗi chị Đồng Họa, lần sau em sẽ không cho chị leo cây nữa.]
Đồng Họa: [Câu này là chị nói mới đúng.]
Tang Ninh: [Chị về khách sạn chưa?]
Đồng Họa: [Lát nữa về, em ở ngoài nhớ chú ý. Hai ngày nữa, chị Đồng Họa mời em ăn cơm tạ tội.]
Hai người trò chuyện một lúc, Tang Ninh không hỏi giữa cô ấy và Lâm Uẩn Ngọc đã xảy ra chuyện gì.
Dù Tang Ninh hóng hớt nhưng không chắc Đồng Họa có muốn nói hay không, cô sợ cô ấy khó xử nên không hỏi, cô ấy muốn nói thì sẽ tự động nói thôi.
Cửa phòng vip bị người ta gõ, Tang Ninh ngẩng đầu.
Phục vụ mang đồ ăn hai người gọi lên, lúc nhìn thấy tôm hùm, mắt Tang Ninh sáng rực.
Bùi Tây Lâm không bỏ lỡ cảm xúc thay đổi của cô, nhếch môi nở nụ cười gần như không thấy được.
Anh giấu bớt ý cười trong ánh mắt, giọng hơi trầm: “Ăn đi.”
Tang Ninh đáp lại “ừ”, không khách sáo với anh.
Cô cầm đũa gắp, định bỏ tôm vào miệng thì đột nhiên nghe thấy Bùi Tây Lâm hỏi: “Vết thương lúc trước tốt hơn chưa?”
“…”
Tang Ninh bỏ tôm vào miệng mới trả lời anh: “Tốt rồi.”
Bùi Tây Lâm: “… Ừ.”
Vì không thân quen lắm nên lúc Tang Ninh ăn cũng yên lặng hơn thường ngày.
Cô tập trung ăn tôm.
Ăn một lúc rồi cô mới nhớ ra hỏi: “Thầy Bùi, tôm này có cần đặt trước không?”
Bùi Tây Lâm: “Sao thế?”
Tang Ninh nói: “Tôi định lúc nào rảnh đưa Lâm Duyệt đến ăn.”
Trước kia lúc cô nói chuyện với Lâm Duyệt, có nghe Lâm Duyệt nói chưa từng ăn tôm hùm Úc.
Bùi Tây Lâm: “Cần.”
Anh nói: “Lát nữa tôi gửi cách liên lạc của chủ nhà hàng cho cô.”
Tang Ninh ngạc nhiên: “Đây là nhà hàng của bạn anh sao?”
Bùi Tây Lâm gật đầu.
Nếu không phải nhà hàng của bạn, giờ anh mới đặt cũng không đặt được tôm hùm Úc tươi mới được vận chuyển bằng đường hàng không.
Tang Ninh cười tươi nói được.
“Mùi vị thế nào?” Bùi Tây Lâm hỏi.
Tang Ninh: “Ngon lắm.”
Cô đã ăn rất nhiều đấy.
Nghe thế, Bùi Tây Lâm khẽ