Chương 6: Anh ta làm gì còn cửa cạnh tranh với Bùi Tây Lâm
Bầu không khí trong phòng riêng im lặng vài giây, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Vấn Tân kinh ngạc: “Từ khi nào vậy?”
Sao anh ấy không hề hay biết?
Bùi Tây Lâm định mở miệng đáp, Tang Ninh đã kịp tỉnh táo cản lại: “Anh, em đói rồi.”
Cố Vấn Tân nhanh chóng bị chuyển dời sự chú ý.
Anh ấy gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, quan trọng nhất là phải no bụng đã.
Khi ngồi xuống, Tang Ninh nhận được ánh mắt hóng hớt chuyện từ phía Giản Hủy.
Cô lắc đầu, vừa quay sang đã bắt gặp vẻ mặt âm trầm của Tô Dương.
Tang Ninh hơi khựng lại, định nói chuyện thì nhận được tin nhắn Tô Dương gửi đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Dương: [Sao Bùi Tây Lâm lại ở đây?]
Tô Dương: [Em giỡn mặt với anh đó hả?]
Tang Ninh dám khẳng định, nguyên nhân Tô Dương trở nên nổi tiếng chỉ có thể là phần mộ tổ tiên đang bốc khói xanh hoặc là ông trời mụ mị đầu óc, nhầm cứt chó thành vàng.
Mất vài giây bình tĩnh, Tang Ninh quay lại dỗ dành anh ta: [Không phải đâu Tô Dương, sao em có thể đùa giỡn anh được chứ?]
Tang Ninh: [Đừng giận nữa nha, anh họ em muốn hai người gặp mặt trò chuyện để cạnh tranh công bằng thôi mà.]
Đọc những dòng tin nhắn này, Tô Dương tức muốn hộc máu.
Anh ta phải cạnh tranh với Bùi Tây Lâm sao?
Nhìn thái độ của Cố Vấn Tân với Bùi Tây Lâm ban nãy, anh ta đâu ra cửa mà cạnh tranh.
Tô Dương: [Sao em không nói trước với anh một tiếng?]
Nếu biết Bùi Tây Lâm cũng đến, anh ta còn lâu mới đồng ý đến buổi gặp mặt này.
Tang Ninh đang định trả lời thì bỗng nghe tiếng Cố Vấn Tân gọi: “Ninh Ninh.”
Cô ngẩng đầu.
Cố Vấn Tân bảo: “Sao lại vừa ăn cơm vừa bấm điện thoại như thế, có chuyện gì quan trọng lắm hả?”
“...”
Tang Ninh khẽ chớp mắt, lắc đầu: “Không ạ.”
Cô cất điện thoại di động, trách móc Cố Vấn Tân: “Anh họ, sao anh chỉ nhiệt tình với mỗi Bùi ——"
Cô còn chưa nói xong hai chữ cuối cùng, lại bắt gặp ánh mắt của Bùi Tây Lâm. Cô nghĩ một chút, đổi thành: “... Thầy Bùi như vậy chứ.”
Nghe thấy cách xưng hô của cô, Bùi Tây Lâm khẽ nhướng mày, nhẹ đến mức không ai nhận ra.
Cố Vấn Tâm bị Tang Ninh lên án, liếc mắt nhìn cô một cái: “Ăn nói linh linh không à.”
Tang Ninh bĩu môi: “Thật mà.”
Cố Vấn Tân cũng hiểu ý cô, để không làm cô mất mặt, anh ấy nâng ly rượu về phía Tô Dương: “Anh Tô, tôi kính anh một ly.”
Anh ấy khen một câu xã giao: “Ngoài đời anh Tô cuốn hút hơn ảnh chụp trên mạng nhiều.”
Tô Dương lập tức thay đổi sắc mặt, khiêm tốn đáp: “Tổng giám đốc Cố khách sáo quá rồi.”
Anh ta nâng ly rượu lên: “Tôi cạn ly đây, tổng giám đốc Cố cứ tùy ý.”
Cố Vấn Tân cũng thực sự tùy ý như lời anh ta nói.
Anh ấy nhấp môi, cười như không mà nhìn Tô Dương: “Tửu lượng của anh Tô tốt thật đấy.”
Tô Dương: “Tàm tạm thôi.”
Anh ta dừng một chút: “Tổng giám đốc Cố, anh là anh trai họ của Ninh Ninh, cứ gọi tôi là Tô Dương giống Ninh Ninh cũng được.”
Nghe đến đoạn “giống Ninh Ninh”, Cố Vấn Tấn nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên: “Như vậy nghe chừng không ổn lắm.”
Anh ấy nhìn Tô Dương, ánh mắt chẳng mấy vui vẻ: “Tuy Ninh Ninh là em họ của tôi, nhưng hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để bàn chuyện công việc, chỉ nên nói những vấn đề chung thôi.”
Tô Dương sửng sốt.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Cố Vấn Tân đã nói thẳng: “Anh Tô, Ninh Ninh bảo với tôi rằng anh rất thích thương hiệu của chúng tôi, nhưng thực sự xin lỗi, hình tượng hiện tại của anh không phù hợp để đại diện cho nhãn hàng này.”
Tô Dương kinh ngạc: “Tổng giám đốc Cố, ý của anh là sao?”
“...”
Cố Vấn Tân bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhướng mày hỏi ngược: “Anh Tô có cần tôi nhắc lại những gì vừa nói không?”
Tô Dương bị giọng điệu của anh ấy làm cho nghẹn họng, hoảng sợ thốt lên: “Anh bảo Tang Ninh hẹn tôi đến đây không phải để cạnh tranh công bằng sao?”
“Đương nhiên.” Vẻ mặt Cố Vấn Tân lạnh nhạt: “Ninh Ninh xin tôi cho anh một cơ hội, tôi đồng ý gặp mặt anh. Nếu cảm thấy hình tượng của anh phù hợp thì tôi sẽ cân nhắc. Nhưng thấy anh rồi tôi mới biết không cần suy nghĩ thêm gì nữa.”
Tô Dương trợn trừng mắt, không thể tin vào những điều mình vừa nghe được.
Anh ta ra mắt bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên bị xem thường như thế.
Sắc mặt anh ta vừa trắng vừa xanh, tức đến phát điên lên mà vẫn phải dè chừng thân phận Cố Vấn Tân.
Nhưng anh ta không nuốt nổi cơn giận này.
Suy nghĩ một lát, anh ta trừng mắt với Tang Ninh, xoay người chạy một mạch.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng chặt.
Tang Ninh đang ngồi xem kịch hay mau chóng phản ứng lại, sốt ruột hô to: “Tô Dương...”
Cô vừa đuổi vừa gọi với theo.
Phòng riêng còn sót lại ba người, căn phòng lặng im không một tiếng động.
Một lúc sau, Bùi Tây Lâm nhìn người không hề thay đổi sắc mặt bên cạnh: “Cậu không đi xem thế nào hả?”
Cố Vấn Tân liếc anh một cái, nhíu mày: “Sao tôi có cảm giác cậu đang hóng trò vui nhỉ?”
Bùi Tây Lâm: “Đâu phải cảm giác.”
Anh thản nhiên tiếp lời: “Tôi thực sự đang làm vậy đấy.”
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Giản Hủy hoàn toàn vô hình bên cạnh nhấc tay lên: “Tổng giám đốc Cố, tôi chạy theo xem một chút, chắc bọn họ chưa đi xa đâu.”
Cố Vấn Tân đành đứng dậy: “Đi cùng nhau đi.”
…
Cùng lúc đó, Tang Ninh đuổi theo Tô Dương tới bãi đỗ xe.
Cô muốn níu cánh tay Tô Dương nhưng lại bị anh ta hất văng.
Anh ta xoay người, trút toàn bộ sự giận dữ mà Cố Vấn Tân ban tặng lên đầu Tang Ninh.
“Tang Ninh, cô còn dám bảo là không trêu đùa tôi sao?” Anh ta trợn trừng mắt nhìn cô, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng: “Cô biết rõ anh họ của cô muốn chọn Bùi Tây Lâm, cô còn lôi tôi tới đây làm cái gì? Để anh họ của cô dễ bề sỉ nhục tôi sao?”
Anh ta chất vấn cô: “Rốt cuộc cô có quan tâm đến cảm xúc của tôi không vậy?”
Tang Ninh bị anh ta quát mắng đến hốc mắt đỏ hồng.
“Tô Dương... Em không biết anh họ sẽ làm như vậy, em…” Cô còn muốn giải thích nhưng lại bị Tô Dương ngắt lời: “Tôi thấy cô rõ ràng là cố tình.”
Tang Ninh: “Em không có.”
Tô Dương cảm thấy rất nực cười: “Cô thì không, nhưng anh họ cô thì có đó. Tôi hỏi thật, cô có thể sống hữu ích hơn một chút được không? Tại sao chuyện gì vào tay cô cũng hỏng bét hết vậy?” Anh ta nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt của Tang Ninh, tức giận bảo: “Từ nay về sau đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.”
Nói xong, Tô Dương tức giận rời đi.
Nhìn chiếc ô tô của anh ta phóng vun vút trên đường, Tang Ninh đứng tại chỗ lẩm bẩm: “Vẫn còn mạnh miệng lắm.”
Nhóm người Cố Vấn Tân đến gần, vừa lúc nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Anh ấy tức giận nhìn cô: “Ninh Ninh.”
Tang Ninh quay đầu: “Anh họ.”
Cô nhìn ba người trước mặt, bỗng cảm thấy hơi chột dạ: “Sao mọi người lại chạy ra đây?”
Cố Vấn Tân cúi đầu nhìn cô, chỉ tay về hướng Tô Dương vừa rời đi: “Từ bao giờ mà mắt nhìn người của em kém thế hả?”
Tang Ninh trầm mặc.
Cố Vấn Tân khó hiểu: “Đừng nói với anh là em thích cái thằng có thái độ lồi lõm đó nha?”
Tang Ninh suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân không nên biểu hiện sự chán ghét Tô Dương vào lúc này.
Thích một người là cả quá trình, đâu thể kết thúc trong nháy mắt được.
Cô trả lời Cố Vấn Tân: “Anh họ, đêm nay tâm trạng của Tô Dương hơi kém nên mới hành động thế này, bình thường anh ấy tốt với em lắm.”
Cố Vấn Tân bị cô chọc cho tức không nói nên lời.
“Em thật sự…” Anh ấy duỗi tay búng trán Tang Ninh: “Không thể nói nổi mà.”
Tang Ninh chớp mắt: “Vậy chúng ta quay lại ăn cơm tiếp nhé?”
Cố Vấn Tân ậm ừ: “Đi thôi.”
Tới cửa phòng riêng, Tang Ninh bảo: “Anh họ, mọi người vào trước đi, em gọi một cuộc điện thoại đã.”
Cố Vấn Tân vuốt cằm: “Đừng nói lâu quá kẻo đồ ăn nguội hết.”
“Vâng ạ.”
Không quá một phút sau Tang Ninh cũng bước vào phòng riêng.
Giản Hủy nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, không nhịn được ghé sát tai cô hỏi: “Cậu gọi điện cho ai thế? Tô Dương hả?
“Không phải.” Tang Ninh liếc cô ấy: “Cậu nghĩ hiện tại tớ gọi thì anh ấy có chịu nhấc máy không?”
Giản Hủy lắc đầu: “Vậy cậu liên lạc với ai?”
Tang Ninh: “Tối về kể cho cậu nghe sau.”
“...”
Không có Tô Dương, bốn người họ ăn cơm trong bầu không khí tự nhiên thoải mái.
Có điều, chỉ Cố Vấn Tân, Tang Ninh và Giản Hủy nói chuyện là chính,