Chương 9: Cô ấy là bạn gái của tôi
Nghe thấy câu hỏi của Tang Ninh, Tô Dương trợn tròn mắt, mặt mày trắng bệch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta sửng sốt nhìn Tang Ninh, vẻ mặt hoảng loạn.
Nhưng vừa nghĩ đến lời của Trương Duy Thành thì anh ta lập tức bình tĩnh lại: “Ninh Ninh.”
Anh ta nhìn Tang Ninh: “Sao tự dưng em lại hỏi vậy?”
Tang Ninh nhìn ánh mắt né tránh của anh ta, ngây thơ nói: “Em nghe mà không tin nên tìm anh hỏi lại. Lúc nào anh cũng tuân thủ pháp luật, sao có thể uống rượu lái xe được.”
Cơ mặt Tô Dương cứng ngắc.
Anh ta còn chưa quyết định có nói thật hay không thì Tang Ninh đã lẩm bẩm: “Không phải thì tốt rồi. Nếu tin đồn là thật, lỡ bị lộ ra ngoài, cả anh và công ty đều sẽ bị ảnh hưởng.”
Mặt Tô Dương vàng như nghệ, hơi hoảng hốt.
“Đương… Đương nhiên không phải rồi.” Anh ta lắp bắp: “Ninh Ninh, em mau đi vào đi. Chi tiết cụ thể thế nào anh sẽ nói với em khi bữa tiệc kết thúc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tang Ninh nhướng mày, cong môi: “Được. Anh cũng về sớm nghỉ ngơi nhé.”
“Ừ.” Tô Dương mím môi: “Lát nữa anh đến đón em nha?”
Tang Ninh: “Không cần đâu.”
Cô liếc nhìn tài xế ngồi ở ghế lái nãy giờ không lên tiếng: “Em gọi tài xế của em đến.”
“…”
Thấy Tang Ninh đã đi vào, Tô Dương gọi điện thoại cho Trương Duy Thành ngay.
Anh ta không biết liệu Quý Hồng Ba có nói chuyện anh ta uống rượu lái xe với Tang Ninh không. Lúc trước Trương Duy Thành dìm chuyện này xuống có từng nhắc là không được tiết lộ với bất kỳ ai. Anh ta và cấp cao trong công ty đều trông cậy vào Tô Dương để kiếm tiền nên sẽ không làm chuyện tự huỷ hoại mình như thế.
Nhưng bây giờ chủ tịch công ty bọn họ đổi thành Tang Ninh, lỡ như Tang Ninh có hỏi, liệu Quý Hồng Ba có nói ra không?
Tô Dương không chắc.
Nếu Quý Hồng Ba nói ra thì trong tay Tang Ninh sẽ có nhược điểm chết người của anh ta, vì vậy phải suy nghĩ kỹ việc này nên xử lý thế nào.
Vừa vào câu lạc bộ, Tang Ninh còn chưa kịp gọi điện thoại cho Giản Huỷ thì cô ấy đã nhào từ sau tới.
“Tìm ai đó?” Cô ấy cười.
Tang Ninh quay đầu lại, giận hờn liếc cô ấy: “Cậu làm gì đấy?”
Giản Huỷ chỉ đằng sau, nói nhỏ: “Cho cậu một bất ngờ. Tô Dương đi rồi chứ?”
Tang Ninh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa kính dày: “Chắc vậy.”
Cô nói với Tô Dương là mình ăn cơm với Quý Hồng Ba, lại còn nhắc đến chuyện uống rượu lái xe. Cô nghĩ Tô Dương sẽ không còn tâm trạng mà ở lại trước cửa quan sát, hay là nghi ngờ cô nói dối.
Chắc chắn anh ta sẽ nhanh chóng thương lượng cách giải quyết với người đại diện để quyết định thành thật với cô hay là tiếp tục lừa dối.
Nhưng dù Tô Dương chọn cách gì thì Tang Ninh cũng có biện pháp.
Hai người kéo tay nhau ngồi xuống ghế.
Giản Huỷ ngồi đối diện, chống cằm nhìn cô: “Lại đây, kể rõ tớ nghe hôm nay cậu với Tô Dương chơi cái gì?”
Tang Ninh: “Uống cốc nước rồi nói.”
Giản Huỷ nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, nhướng mày: “Đi chơi với Tô Dương mà cậu không uống được miếng nước nào à?”
“…”
Tang Ninh không nói gì: “Uống hết rồi.”
Giản Huỷ tặc lưỡi: “Cậu uống hết mà anh ta cũng không xuống xe mua cho cậu sao?”
Cô ấy nói khẽ: “Tớ đã nói từ trước là tên này không được rồi mà.”
Tang Ninh gật đầu hùa theo: “Tớ cũng thấy vậy.”
Cô chớp mắt với Giản Huỷ: “Bây giờ tớ đã rửa mắt nhìn rồi.”
Giản Huỷ ghét bỏ liếc cô: “Bây giờ nói thế nào?”
“Gì mà nói thế nào chứ?” Tang Ninh nhìn phục vụ gõ cửa vừa đi vào, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Ăn xong sẽ kể với cậu.”
Giản Huỷ: “Cũng được.”
Ăn cơm xong, Tang Ninh kể ngắn gọn với Giản Huỷ chuyện hồi chiều mình và Tô Dương chơi cái gì.
Sau khi nghe xong, Giản Huỷ cười chảy cả nước mắt.
“Cậu tra tấn anh ta như vậy mà anh ta không nổi điên ư?”
Tang Ninh bắt chước cô ấy chống cằm: “Anh ta dám nổi điên với bà chủ mới sao?”
Giản Huỷ nghĩ ngợi, cũng đúng.
Với hiểu biết của cô ấy về Tô Dương, là người vừa hợm hĩnh vừa xu nịnh, chắc chắn sẽ nể mặt Tang Ninh, tuyệt đối không gây tội với chủ công ty.
“Tiếp theo cậu định làm gì?” Giản Huỷ có vẻ trông đợi.
Tang Ninh: “Để xem bước tiếp theo anh ta làm gì đã.”
Cô nói với Giản Huỷ: “Hai ngày nữa tớ sẽ đến đoàn phim thử vai, nếu được chọn thì phải ở lại đoàn phim mấy ngày.”
Nghe vậy, mắt Giản Huỷ sáng lên: “Cậu vào đoàn phim sao?”
Tang Ninh nhắc nhở cô ấy: “Tớ đã đi học hai tháng rồi.”
“…”
Ăn cơm xong, Tang Ninh và Giản Huỷ đi dạo phố gần đó.
Mua được vài thứ thì Giản Huỷ đưa cô về nhà.
Trên đường về, Tang Ninh nhận được tin nhắn “quan tâm” của Tô Dương, hỏi cô đã về nhà chưa.
Tang Ninh ngạc nhiên, suy nghĩ rồi trả lời: “Đang trên đường, có chuyện gì sao?”
Tô Dương: “Không có việc gì, anh hỏi chút thôi.”
Tang Ninh: “Ừm, hôm nay anh mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tô Dương: “Em cũng vậy.”
Trương Duy Thành ở bên cạnh quan sát vẻ mặt của anh ta: “Tang Ninh có nói gì không?”
Tô Dương lắc đầu.
Trương Duy Thành nhíu mày: “Cô ta không hỏi lại chuyện cậu uống rượu lái xe à?”
Tô Dương: “Không hỏi.” Anh ta bất mãn nhìn Trương Duy Thành: “Anh có chắc tổng giám đốc Quý sẽ không kể với Tang Ninh chuyện đó không?”
Nghe vậy, Trương Duy Thành cũng rất bất đắc dĩ.
“Tổng giám đốc Quý không phải người nhiều chuyện, chắc hẳn ông ta sẽ không đi khắp nơi tiết lộ chuyện của nghệ sĩ công ty đâu. Tôi đoán ông ta không nói, nhưng nếu Tang Ninh chủ động hỏi tới…” Anh ta đưa tay xoa giữa lông mày, thở dài: “Tôi cũng không chắc.”
Tô Dương sầm mặt.
Trương Duy Thành thở hắt ra an ủi anh ta: “Bây giờ Tang Ninh không nhắc đến với cậu thì chắc là tổng giám đốc Quý không nói rồi.” Anh ta nói: “Hôm nay cậu đi với Tang Ninh cả ngày cũng mệt, nghỉ ngơi trước đi. Mai tôi sẽ hẹn tổng giám đốc Quý ăn bữa cơm, thăm dò xem sao.”
Nghe anh ta nhắc chuyện Tang Ninh, vẻ mặt Tô Dương càng khó coi hơn.
Trước đây anh ta không biết Tang Ninh khó hầu hạ như vậy!
Phía bên kia, Tang Ninh về nhà rồi gọi điện thoại cho Văn Khê, nhờ cô ấy một chuyện.
Cô muốn ép Tô Dương chủ động nói chuyện uống rượu lái xe, thậm chí còn phải kể hết toàn bộ.
Nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng của Tang Ninh cũng không tệ lắm, đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Cô tạm thời gác lại chuyện Tô Dương, định bận rộn mấy ngày rồi sẽ xử lý anh ta lần thứ hai.
Hai ngày sau, Tang Ninh và Văn Khê cùng đến thành phố Chương Tĩnh.
Bối cảnh quay của phim điện ảnh《Bóng dáng》chủ yếu là ở thành phố.
Tang Ninh vẫn chưa có trợ lý vì Văn Khê chưa tìm được người thích hợp với cô. Hơn nữa Tang Ninh mới bước chân vào giới, không quen biết ai nên Văn Khê quyết định đi theo cô trước.
Ít nhất thì cũng làm quen với vài người, cho người ta biết Tang Ninh là nghệ sĩ dưới trướng Văn Khê.
Thành phố Chương Tĩnh cách Lâm Thành hơi xa, phải bay ba tiếng mới đến.
Sau khi đáp máy bay, Tang Ninh định hỏi Văn Khê đi taxi hay là sắp xếp người đưa đón. Văn Khê bắt điện thoại, quay đầu nhìn cô: “Đi thôi, người đón chúng ta tới rồi.”
Trước khi nhìn thấy Bùi Tây Lâm và Hoàng Minh, Tang Ninh hoàn toàn không biết tài xế Văn Khê gọi đến đón mình có thân phận khủng khiếp như vậy.
Mở cửa xe ra, Tang Ninh khom người chuẩn bị lên thì người trong xe giương mắt nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhìn người mang mũ, khẩu trang đen chỉ lộ ra đôi mắt màu hổ phách mà ngẩn người.
Sao Bùi Tây Lâm lại ở đây?
Giọng Văn Khê bất chợt vang lên sau lưng cô: “Sao còn ngây ra đó? Lên xe mau đi.”
Tang Ninh ồ một tiếng.
Cho đến khi ngồi trên xe, Văn Khê mới nói với cô là cô ấy và Hoàng Minh quen biết rất nhiều năm. Hôm nay khi hai người các cô đến đây, anh ấy đã chủ động nói muốn tới đón hai người.
Văn Khê không từ chối.
Còn Bùi Tây Lâm, đơn giản chỉ vì chiều nay không có lịch diễn nên bị anh ấy kéo theo tới đây.
Nếu Tang Ninh cần, cũng có thể đối diễn trước khi vào casting để cô có thể tìm được cảm giác.
Nghe Văn Khê nói vậy, Tang Ninh khẽ liếc sang người bên cạnh.
Từ khi lên xe đến giờ, ngoại trừ câu chào hỏi ban đầu ra, Bùi Tây Lâm không mở miệng nói lần nào nữa thì cô nào dám nhờ anh giúp mình đối diễn