Gửi: Bé Thẩm Tư Chiêu thông minh và tài năng!
Nhân viên chuyển phát nhanh nở nụ cười chân thành, khiến tâm trạng của Hứa Nhất Nặc rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời ở bên ngoài, cầm theo hộp quà quay người lại khóe mắt cong cong, mái tóc lắc lư theo nhịp bước chân.
Triệu Diệc Tinh nhìn con đầu to đang nở nụ cười rạng rỡ trên TV, lại nhìn Hứa Nhất Nặc đang nở nụ cười nhìn như đứa trẻ thiểu năng, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
"Nhìn chị có vẻ vui? Trúng quà à?"
"Hì hì, đúng, trúng quà rồi.
Là em trúng quà."
Xỏ dép lê lạch bạch chạy đến, Hứa Nhất Nặc quỳ xuống trước bàn trà, đẩy hộp quà về phía đối diện: "Tặng em đó, mở ra xem thử đi."
Tặng cho anh sao?
Triệu Diệc Tinh ngạc nhiên khẽ chớp mắt, càng cảm thấy khó hiểu: "Tặng cho em? Là phần thưởng sao?"
"Phần thưởng cảm ơn em đã chiêu đãi chị một bữa ăn ngon vào tối qua! Chị đã nói "người lớn không được phép lừa gạt trẻ con", tất cả chúng ta đều phải thành thật với nhau.
Em mau mở ra xem đi."
"???"
Đây không phải là lần đầu tiên anh xuống bếp nấu ăn chiêu đãi mọi người, chưa kểTrần Lạc và Cố Triều Dương thực sự coi anh như đầu bếp, các nhân viên trong phòng làm việc cũng thường xuyên đến ăn ké.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được lời cảm ơn trân trọng như vậy, điều này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của anh.
Bàn tay nhỏ giấu phía sau theo bản năng nắm chặt ghế sofa.
Tuy anh cảm thấy rằng vị fan này tay chân vụng về, so với thần tượng còn thua kém nhiều điểm, nhưng tính cách nhân phẩm có vài điểm giống thần tượng, điều này khiến anh rất hài lòng.
Triệu Diệc Tinh mím môi cười, giọng nói ngọt ngào như mật ong: "Cảm ơn Nhất Nặc."
Hứa Nhất Nặc không nhịn được cười, giơ tay lên xoa đầu: "Ngoan lắm, Chiêu Chiêu đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép."
Vẫn giả bộ rụt rè trước mặt cô, đừng nghĩ rằng ngày hôm qua cô không nghe thấy giọng điệu coi thường của cậu nhóc.
Đúng là chăm sóc trẻ con dễ dàng khởi dậy tình mẫu tử, ai có thể chịu được!
Từ khi debut, Triệu Diệc Tinh nhận được rất nhiều món quà từ fan hâm mộ, tuy giá trị nhỏ nhưng có ý nghĩa rất lớn.
Hứa Nhất Nặc này...!Giả thiết lớn mật cũng coi như món quà fan tặng, lần đầu tiên anh bốc hộp quả cẩn thận như vậy, hồi hộp mong chờ.
Nhìn thiết kế căn nhà, hiệu ứng sáng tối của bức ảnh, có thể nhìn ra được cô là người gu thẩm mỹ cao, không biết cô tặng anh thứ gì?
Triệu Diệc Tinh nhìn thoáng tấm thiệp trái tim màu hồng cute, không thèm để ý đến ánh mắt mong đợi của người bên cạnh, bình tĩnh nhét vào trong túi, tuy nhiên túi áo của bộ đồ con nít nhỏ hơn túi áo của mấy bộ đồ trước kia anh mặc.
Anh đành đặt sang bên cạnh.
Tháo sợi ruy băng ra và cẩn thận mở nắp hộp quà ra.
............
Hứa Nhất Nặc: "???"
Triệu Diệc Tinh: "......"
Nắp hộp màu xanh được mở ra, lộ ra một hộp quà nhỏ màu xanh lam.
Hứa Nhất Nặc chỉ bối rối tầm hai giây, nhanh chóng nhận ra rằng rất có thể đây là cách gói quà của cửa hàng, bình tĩnh nói: "Hả? Sao vậy, Chiêu Chiêu mau tháo tiếp đi, đừng ngại.
"
Thì ra chưa tháo xong, Triệu Diệc Tinh gật đầu, tiếp tục dùng đao cẩn thận cắt dọc theo mép gấp, tốn chút sức lực mới tháo được nắp hộp quà ra.
Hứa Nhất Nặc: "???"
Triệu Diệc Tinh: "......"
Nắp hộp quà màu xanh lam đặt sang một bên, bên trong là một hộp quà màu vàng.
Triệu Diệc Tinh im lặng một lúc, lên tiếng hỏi: "Chị Nhất Nặc, quà chị tặng em là bộ bài Nga sao?"
Hứa Nhất Nặc: "......"
Tên nhóc này kể từ lần gặp đầu tiên cho đến bây giờ, đây lần đầu tiên gọi cô là chị, 100% có ý coi thường cô!
Mặc dù cậu nhóc không hiểu ý nghĩa từ "coi thường", rất có thể học theo người lớn, cô là người lớn thông minh hiểu chuyện không thèm so đo với con nít.
"Chị đã dặn dò cửa hàng đặc biệt đóng gói cẩn thận, muốn tạo bất ngờ cho Chiêu Chiêu! Đừng ngại, hãy tiếp tục mở ra xem."
"......" Cảm ơn, không ngại.
Kiếp trước, Hứa Nhất Nặc vì muốn cân bằng cảm xúc, có rất nhiều sở thích, nhưng không biết nhiều, tuy rằng cô biết các mô hình rất dễ vỡ nên thường đóng góp rất cẩn thận, nhưng cô không ngờ được đóng nhiều hộp như vậy.
Mẹ nó! Thể nào lại đắt như vậy, mỗi cái hộp tốn ít nhất 100 NDT!?
May mắn thay hộp "kỳ diệu" nhanh chóng kết thúc, Triệu Diệc Tinh mở nắp hộp quà cuối cùng ra, dưới lớp bọc nilon trong suốt món quà đã dần lộ diện.
Một hàng Ultraman.
Một hàng Ultraman với nhiều tư thế đứng khác nhau.
Nếu nhìn kỹ, bạn tìm ra sự khác biệt về ngoại hình.
Triệu Diệc Tinh: "......"
"Tèn ten, em có thích không?" Hứa Nhất Nặc bật cười khúc khích, "Đây là năm vị Ultraman được bán chạy ở cửa hàng, chị không biết Chiêu Chiêu thích vị nào nhất, nên quyết định mua hết, xếp đội ngũ ngay ngắn chỉnh tề."
Triệu Diệc Tinh giật giật khóe môi, do dự một lúc, từ tốn nói: "Cảm ơn."
Hứa Nhất Nặc rất hài lòng khi nhận được lời cảm ơn của cậu nhóc, cô cũng quen tính cách kỳ cục và bướng bỉnh của cậu nhóc: "Không cần khách khí, tối hôm qua Chiêu Chiêu đã tạo cho một bất ngờ cho chị, rất xứng đáng nhận phần thường này."
Tối hôm qua, cô quyết định nghe lời khuyên của Chu Hi là một quyết định sáng suốt, sở thích mấy cậu nhóc không thay đổi theo thời gian, ít nhất cậu nhóc thích món quà này, nhìn đi cậu nhóc cảm động đến mức hai khóe mắt đỏ hoe.
Triệu Diệc Tinh đúng là bất ngờ, hôm nay anh mới biết hóa ra Ottoman không chỉ có một loại, hóa ra có cả một đống, anh được thêm kiến thức mới.
Tuy nhiên, trái tim...!cảm thấy rất ấm áp.
Cũng được.
Hứa Nhất Nặc thấy anh hài lòng, liền đăng nhập vào Taobao xác nhận đã nhận được hàng và đánh giá 5 sao.
Vừa ngẩng đầu phát hiện cậu nhóc chạy về phòng, lúc đi ra tay còn cầm theo...!điện thoại di động?!
"Này, đợi đã." Hứa Nhất Nặc ngăn cản hành động chụp hình Ultraman của cậu nhóc, ngạc nhiên nói, "Chiêu Chiêu, đây là điện thoại của em? "
"Ừ."
"Em có điện thoại à?!"
"Có, làm sao vậy." Triệu Diệc Tinh bất ngờ trước sự ngạc nhiên của Hứa Nhất Nặc.
Hứa Nhất Nặc tiến lại gần để nhìn rõ hơn, giống hệt mẫu điện thoại mới ra mắt cô mua tháng trước, lại còn là màu xám khó mua nhất.
Chẳng lẽ ở thế giới này, từ lúc còn bé đã được bố mẹ cho phép sử dụng điện thoại sao?!
Hứa Nhất Nặc- hồi cấp ba mới được mua điện thoại cảm thấy rất ghen tị.
"Trẻ con không được sử dụng điện thoại đắt tiền, nhỡ bị kẻ xấu cướp mất thì sao." Hứa Nhất Nặc lẩm bẩm nói.
Triệu Diệc Tinh quay người đi, bắt đầu chụp ảnh, một dáng vẻ rất mới lạ.
Hứa Nhất Nặc tay chống cằm, nhìn anh sắp xếp chụp ảnh từng con Ultraman, nhận ra rằng cậu nhóc rất thích món quà này, sự ghen tị trong lòng Hứa Nhất Nặc dần phai nhạt.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
Theo lẽ thường, trong điện thoại chắc chắn có danh bạ, đúng không? Đương nhiên cũng có số điện thoại bố mẹ, đúng không?
Cảm nhận được sự khác thường, Triệu Diệc Tinh quay đầu lại nhìn, lại nhìn điện thoại di động, sau đó bình tĩnh tắt điện thoại đi, nhét vào trong túi, đập từng nắp hộp lên, khôi phục chiếc hộp nguyên trạng vội vàng cầm theo chiếc hộp chạy về phòng ngủ.
Hứa Nhất Nặc nhìn theo bóng lưng cậu nhóc, hét lên: "Có điện thoại di động sao không nói cho chị biết, đưa cho chị xin số điện thoại của em."
Nếu cậu không muốn thì thôi, cô