Tô Tiểu Noãn nhanh chóng gửi lịch ghi hình đến, còn hỏi địa chỉ của Hứa Nhất Nặc để gửi vé cho cô.
Hứa Nhất Nặc tuân thủ theo nguyên tắc không để lộ thông tin cá nhân để tránh gặp những rắc rối.
Cô để địa chỉ là phòng bảo vệ ở khu chung cư, tên người nhận là “Ngôi sao Nam Cực”.
Mặc dù cô không biết vì sao nguyên chủ lại biết tên thật của nữ chính, có lẽ nữ chính đã biết được tên thật của cô, nhưng cô vẫn phải bảo vệ một cách thật lịch sự.
"OK, thống nhất như vậy nhé."
Hứa Nhất Nặc như trút được gánh nặng, đặt điện thoại xuống, một tay xoa xoa mái tóc xù của Triệu Diệc Tinh, thích thú nghịch tóc cậu, tay còn lại giơ lên, véo hai cái má giống như đang nhào bột.
"Có rất nhiều chị gái xinh đẹp, lại còn hát hay nhảy đẹp… Ừ, chắc chắn em sẽ cảm thấy rất vui.
Đi ngoài chơi một chuyến cũng tốt cho em.”
Trước kia, Hứa Nhất Nặc không có kinh nghiệm “đu idol” và trải nghiệm thực tế duy nhất của cô chính là xem qua vài buổi nhạc kịch.
Cô cũng có thể cảm nhận thông qua ký ức của cơ thể, chắc chắn đây là một trải nghiệm vui vẻ và rất thú vị.
Cô biết đứa trẻ này thông minh và hiểu chuyện, gia đình dạy bảo cậu nhóc rất tốt.
Nhưng cậu nhóc không muốn nhắc đến bố mẹ, chắc chắn lúc ở nhà gặp phải những chuyện khủng kiếp, nên dẫn đến những nơi náo nhiệt giao tiếp với mọi người nhiều hơn, vấn đề dẫn được cải thiện.
“Nhất Nặc vì muốn em vui nên mới quyết định đi đến đó chơi?" Triệu Diệc Tinh vì bị véo má nên giọng nói líu ríu, điều này thực sự khiến anh rất cảm động, dù bị véo má từ khuôn mặt đẹp trai nhất làng giải trí bị biến thành khuôn mặt cứng đờ, nhưng đều cùng là một người.
Hứa Nhất Nặc cười hì hì: “Không thể tin được nha, Chiêu Chiêu có thể cảm nhận được tâm ý của chị.
Chị thực sự rất là cảm động luôn đó.
”
“............”
"Dù sao cũng rất thú vị đó, thật mong đợi quá đi."
“......!Ồ.
”
Triệu Diệc Tinh xoa xoa mặt, nhìn về phía Hứa Nhất Nặc, trên khuôn mặt hiện lên dòng chữ: Tôi không mong đợi.
Hứa Nhất Nặc bật cười tự giải thích hành động này của cậu nhóc là đang xấu hổ, mở gói bánh gạo cay ra, đưa cậu nhóc ra ngoài kia chơi.
***
Nhá nhem tối, ánh nắng của buổi chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, Hứa Nhất Nặc thoát ra khỏi trạng thái làm việc, uể oải tháo cặp kính xuống.
"Chuẩn bị đến giờ cơm tối rồi, hôm nay em muốn ăn món gì?"
Triệu Diệc Tinh chưa đói, nhìn đồng hồ góc màn hình TV, "Tùy chị, để em xem trong tủ lạnh có những thứ gì.
”
Hứa Nhất Nặc vội vàng chạy tới, ấn cậu nhóc ngồi xuống ghế sofa, "Em cứ ngồi xem phim đi, để chị nấu cơm, nhanh thôi em ngoan ngoãn ngồi đây chờ.
”
Triệu Diệc Tinh ngạc nhiên: "Nhất Nặc? Nấu ăn?”
Hai từ này có thể liên kết với nhau được không? Kiến thức mới lạ được tăng lên thêm một bậc.
"Ánh mắt này của em có ý gì, còn nhỏ không được học theo."Ánh mắt trong trẻo tràn ngập sự nghi ngờ khiến Hứa Nhất Nặc cảm thấy có chút mất mặt, "Mấy món ăn gia đình, đọc qua là biết cách làm, em đừng có xem thường năng lực học tập của người lớn.”
"Ồ, rõ ràng là ngày hôm qua chị vẫn là gọi đồ ăn tới."
"Tối hôm qua chị đã chăm chỉ nghiên cứu suốt 2 tiếng, tay nghề của chị bây giờ đã ngang bằng đầu bếp 5 sao rồi, nhất định có thể chăm sóc em thật tốt"
Hứa Nhất Nặc xắn tay áo lên, khí thế bừng bừng bước vào nhà bếp.
Triệu Diệc Tinh nhìn theo bóng dáng của cô, tiếp tục ngồi xem phim hoạt hình, một lúc sau, không nhịn được liền nhảy xuống ghế sofa bước vào phòng bếp.
Nguyên liệu nấu ăn đặt bên cạnh thớt, cô đang từ tốn thái rau.
Cũng may, phòng bếp không bị nổ tung, thế giới vẫn an toàn, Triệu Diệc Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Nhất Nặc nghe được động tĩnh liền quay lại nhìn, Triệu Diệc Tinh tay đút quần đứng dựa vào khung cửa, mím chặt môi, trầm tĩnh lạnh lùng.
Tư thế đứng rất đẹp trai, chắc chắn học theo mấy bộ phim truyền hình lúc 8h, Hứa Nhất Nặc trái tim thiếu nữ rung động, nhưng là người lớn lại bị đứa nhỏ giám sát, cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Đi ra ngoài chờ đi, trong bếp có rất nhiều dầu mỡ."
"Quạt gió vẫn còn đang bật."
"Đây không phải quạt gió, mà lá máy hút mùi.
Mau đi ra ngoài, hít nhiều khói sẽ không cao lên được nữa.
”
“............”
"Em đi ra ngoài phòng khách nhìn đồng hồ, một tiếng nữa là chị làm xong hết."
Triệu Diệc Tinh bĩu môi, do dự đứng ở trước cửa một lúc, liền rời đi.
Ở ngoài phòng khách không thể tập trung xem phim hoạt động, liếc nhìn về phía phòng bếp, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đang di chuyển cùng tiếng sáo nấu, trái tim lơ lửng giữa không trung.
Lần đầu tiên thủ vai nam chính anh còn không lo lắng như vậy.
May là Hứa Nhất Nặc hoàn thành tốt trắc nghiệm nghĩa vụ người lớn, không để đứa trẻ đáng thương tội nghiệp phải chờ lâu, đúng một tiếng sau thức ăn được đặt lên bàn.
Triệu Diệc Tinh do dự một lúc lâu, quay đầu lại nhìn vẫn thấy phòng bếp vẫn bình yên, trong lòng yên tâm hơn, cẩn thận gắp miếng thịt bò lên cho vào miệng, thở phào nhẹ nhõm.
May là nó đã nấu chín.
Ừ… Thực ra, hương vị rất ổn.
"Chiêu Chiêu, thế nào, ổn chứ?"
Đây không phải lần đầu tiên Hứa Nhất Nặc vào bếp, không đến nỗi phá tung phòng bếp, trước đó cô đã từng làm trứng rán và luộc rau rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên bản thân nghiêm túc làm bàn đầy thức ăn, cô thêm gam màu tươi mới cho cuộc sống cô đơn buồn tẻ của công nhân chuyên gạch?
Sau khi thức suốt đêm học chăm chỉ, Hứa Nhất Nặc cố gắng phấn đấu để trở thành đầu bếp, giống tâm trạng học sinh lớp 12 trước đêm công bố điểm thi đại học.
“Thịt bò này rất nổi tiếng, blog trên Weibo nói càng tươi càng ngon, em cảm thấy có đúng không?"
Triệu Diệc Tinh ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt lấp lánh, trong đôi mắt không giấu sự mong chờ và lo lắng, từ từ đặt đũa xuống, cố hằng giọng nói: "Bình thường, ăn không quen nên cảm thấy không được ngon.
”
"Bộp" một tiếng, Hứa Nhất Nặc vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc, "Đồng ngôn vô kỵ [2], để chị nếm thử.
”
[2] Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ
..................
............
......
"Chúa ơi!! Đây đúng là mỹ vị nhân gian, vừa mềm mại thơm, hóa ra đây mới cách chế biến thịt bò đúng, so với lần trước em làm còn ngon hơn nhiều! "Hứa Nhất Nặc
cảm động đến mức rơi cả nước mắt, gắp thịt bò vào bát cậu nhóc, vừa nói, "Em có học thử cách làm này không? ”
"......" Không, tôi không muốn.
"Không ngờ chị nấu ăn cơm ngon hơn cả Chiêu Chiêu? Trẻ em phải chăm học hỏi, chị đồng ý chỉ dạy cho em.
”
"Hừ, không cần."
"Quên đi, chỉ cần đứng nhìn một lần là biết.
Ăn nhiều vào, đừng uổng phí công sức chị thức khuya tự học.
"Hứa Nhất Nặc nhịn không được cảm thán nói, "Mình quả thực rất thông minh.
”
Năng lực học tập thích ứng nhanh, công việc trước đây nhào luyện trau dồi thêm cho cô nhiều điều bổ ích, lúc nhập vào cơ thể này vẫn giữ nguyên sự thông minh và nhạy bén khiến cô cảm thấy rất hài lòng.
Triệu Diệc Tinh lúc đầu không hiểu, nhìn chằm chằm đĩa thịt bò xào trước mặt, liền hiểu ra.
Anh khẽ nhếch khóe môi lên, giọng nói mềm mại: "Đúng vậy, em có thể tự mình làm được.”
"Trẻ con biết giúp người lớn làm việc nhà là hành động đáng khen ngợi, nhưng không nên xuống bếp nấu ăn, có thời gian thì dành cho việc học tập sẽ tốt hơn"
Nụ cười của Triệu Diệc Tinh càng sâu hơn, lại nhét một miếng thịt bò vào miệng.
Hai phút sau, Hứa Nhất Nặc đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, tại sao em không đi học, đang xin nghỉ à?"
Cô tốt nghiệp từ lâu, Hứa Nhất Nặc không có nhờ rõ thời gian đi học, mấy ngày nay cô chỉ nghĩ cậu nhóc không ai quản nên tự ý bỏ nhà đi, bố mẹ thì mải mê kiếm tiền kệ mặc cuộc sống cậu nhóc, chẳng lẽ nhà trường không biết sao?!
Hứa Nhất Nặc chưa hỏi số tuổi cụ thể của cậu nhóc, cô đoán cậu nhóc này chắc tầm từ 4 đến 7 tuổi, cho dù mẫu giáo hay tiểu học, thì nhà trường và giáo viên đều quản lý học sinh rất nghiêm khắc.
Hứa Nhất Nặc thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Chiêu Chiêu thú thật đi.
Có phải em lén bỏ nhà ra đi đúng không? Giấu bố mẹ, thầy cô và cả bạn bè? ”
Triệu Diệc Tinh suy nghĩ một lúc: "Họ đều biết.”
Hứa Nhất Nặc: "??? ”
Triệu Diệc Tinh: "Em đã nói với bọn họ, muốn xin nghỉ mấy ngày đợi tâm trạng em tốt hơn sẽ quay về.
”
Hứa Nhất Nặc: "Nói lúc nào?"
Triệu Diệc Tinh đặt đũa xuống, bật cười nói: "Vào hôm chị Nhất Nặc dẫn em đi đến quán cafe, lúc chị đang mải nói chuyện với chị Song Song.
Em đã gọi điện thoại thông báo cho thầy cô và bạn bè rồi.
”
Hứa Nhất Nặc ngượng ngùng nói: "Hóa ra như vậy? Ha ha, chị không để ý.
”
"Ừ, vì đó là quán cafe mà thần tượng của chị và chị Song Song từng ghé qua.
Em thấy hai người chụp ảnh selfie rất vui vẻ, không để ý đến Chiêu Chiêu là chuyện thường tình.
Chiêu Chiêu không để ý đâu, Chiêu Chiêu vẫn rất ổn.
”
"Hahaha, trẻ con đúng trí nhớ tốt thật đấy, chị không còn nhớ."
Hứa Nhất Nặc giật giật khóe miệng, lần đầu tiên cô nghe thấy đối phương dùng giọng điệu này, chắc chắn không ý tốt.
Còn nhỏ mà học được cách chế giễu người khác, thật là bực mình!
"Tiếp tục ăn đi, lúc ăn cơm không được nói chuyện." Hứa Nhất Nặc trực tiếp bỏ qua đề tài này, "Lúc ăn cơm và khi ngủ không được phép nói chuyện, nếu không thì sẽ bị lùn tịt đó.
Để chị đi lấy nước cho em, ăn cơm xong cùng nhau xem phim nhé.
”
Triệu Diệc Tinh nhấn mạnh trọng tâm: "Ừ, vậy như chị là không cao hay là cao.
”
Hứa Nhất Nặc bỏ chạy thục mạng.
Cậu nhóc này nhạy bén khiến cho người ta không kịp híp thở, lúc cô còn nhỏ không dám ăn nói như vậy với người lớn, không dám to gan, không có chỉ số thông minh cùng khả năng ăn nói sắc sảo.
Mẫu chốt là cô không dám, vì sợ bị đánh đòn.
Ăn xong bữa tối, Hứa Nhất Nặc nhận được điện thoại của Lâm Song Song, tối nay là ngày phát sóng tập cuối của bộ phim, fanclub đồng loạt để lại lời chúc.
Vẫn chưa thấy cô đăng bài nên Lâm Song Song cảm thấy có chút kỳ lại, vội chạy đến hỏi có phải vì công việc quá bận nên cô lỡ quên mất chuyện này.
Hứa Nhất Nặc mí mắt nhấp nháy liên tục, cô tiếp nhận ký ức của cơ thể này, nhưng sở thích “đu idol” của nguyên chủ cô không thể hoàn toàn thích ứng được, nếu cứ để mọi chuyện tiếp tục như vậy fan hâm mộ sẽ nghi ngờ liệu “Ngôi sao Nam Cực” có phải đã thoát fan.
Hứa Nhất Nặc vội vàng mở laptop lên: "Tớ còn giữ vài tấm ảnh được chụp lúc bọn mình đi đến đoàn làm phim.
Tý nữa, tớ đăng lên weibo chúc mừng bộ phim.
”
"Được rồi, cậu mau đăng lên đi, chúng tớ chia sẻ đẩy tương tác lên giúp cậu." Lâm Song Song phấn kích nói: "Tối nay chiếu tập cuối chắc chắn con trai càng trở nên nổi tiếng.
Lúc đó mọi người được chiêm ngưỡng tài năng và vẻ đẹp trai của con trai! ”
Hứa Nhất Nặc dập máy, quay lại nói với người vừa mới bước ra khỏi nhà tắm: "Tắm xong rồi à? Đúng lúc, TV đang chiếu tập 38.
Để chị đi gọt hoa quả, hôm nay tập cuối cùng hai chị em cùng xem nhé.
”
Triệu Diệc Tinh lau mấy giọt nước còn dính trên tóc "Không phải chị ghét anh ấy sao? ”
"Thoát fan không ảnh hưởng gì đến việc chị xem phim cả."
"Bình thường chị có xem