Chiêu Chiêu: Nhất Nặc, đang làm gì vậy?
Hứa Nhất Nặc đọc đi đọc lại tên người liên lạc mới hoàn hồn, lúc trước cô lưu số điện thoại này vào máy vì sợ cậu nhóc chẳng may đi lạc, ít nhất còn lưu lại đầu mối để tìm cậu nhóc về.
Cô không bao giờ nghĩ rằng, vào một ngày nào đó cô nhận được tin nhắn từ số điện thoại này, ngay lập tức cảm động và cay mũi.
May là đứa trẻ này vẫn còn nhớ cô, không phải là bộ não cá vàng, ôi thật là hạnh phúc quá đi.
Hứa Nhất Nặc sụt sịt, liền gọi điện thoại qua.
Chờ tiếng chuông điện thoại kêu tầm khoảng 10s, không thấy ai nghe máy, Hứa Nhất Nặc nhìn đồng hồ treo tường, nghi ngờ có phải do ba mẹ cậu nhóc ở nhà nên không tiện nghe điện thoại, vội vàng cúp máy.
Cô lăn một vòng trên ghế sofa, không kìm chế được, liền bấm gọi một lần nữa.
Lần này tiếng chuông vang tầm khoảng 3s, đầu dây bên kia truyền đến tiếng "Alo", dây cung trong đầu của Hứa Nhất Nặc căng như đứt ra, ngay lập tức ngồi dậy.
"Chiêu Chiêu?"
"Ừ."
"Em vừa mới nhắn tin cho chị đúng không?"
"Vâng, tại sao chị không trả lời tin nhắn?"
"Phù, vậy là tốt rồi." Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô còn hơi lo lắng, sợ bố mẹ người ta hiểu nhầm là kẻ xấu dụ dỗ trẻ con, "Chị sợ nếu chị nhắn tin trả lời chẳng may trúng mấy từ em không biết.
Sao muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ? Em đang làm bài tập về nhà à? Mấy ngày nay em có đến trường không? Chờ đã, giọng nói của em...!Chiêu Chiêu, em vẫn chưa khỏi bệnh cảm? "
Im lặng một lúc, một tiếng thở dài truyền ra từ trong ống nghe, bé đến mức cô hoài nghi liệu có phải mình nghe lầm hay không.
"Mở điều hòa quá thấp nên lại bị cảm, Nhất Nặc hỏi em nhiều câu hỏi như vậy, chị muốn em trả lời câu hỏi nào trước?"
Hứa Nhất Nặc có chút xấu hổ, bật cười hì hì nói: "Chị tùy tiện hỏi một chút thôi, em không cần trả lời.
Chiêu Chiêu, mấy ngày em có vui không? "
"Hơi mệt."
"Trẻ con có làm gì đâu mà kêu mệt?"
"Chả lẽ là trẻ con thì không biết mệt sao? Ăn với ngủ cũng rất mệt mỏi.
"
Hứa Nhất Nặc trợn tròn mắt lên, cậu nhóc này lại bắt đầu: "Đúng vậy, đặc biệt Chiêu Chiêu còn nhỏ nhưng sở hữu chỉ số IQ cao cùng trưởng thành mà lứa tuổi không nên có, đương nhiên rất mệt mỏi rồi.
Để chị ôm hôn và bế lên cao có được không?"
"Ghi nợ, em đã ghi vào sổ.
Nhất Nặc đang làm gì vậy? Hôm nay có gặp chuyện gì vui không? "
"Đương nhiên là nhớ em rồi." Hứa Nhất Nặc chiếm tiện nghi mặt không đủ chân không run, "Hôm nay chị cùng chị Song Song đi chơi, chị ấy có nhắc đến em.
Chiêu Chiêu vừa ngoan ngoãn vừa thông minh, ai cũng đều thích em cả.
Em còn nhớ ca ca ở trong bức ảnh treo trên tường không, hôm nay bọn chị đi đến gặp anh ấy.
"
Hứa Nhất Nặc mặc kệ liệu cậu nhóc có nghe hiểu hay không, có lẽ trong tiềm thức cùng trực giác thần đồng chắc chắn có thể hiểu được.
Cô miêu tả sinh động khung cảnh nguyên chủ vất vả chen lấn để có thể gặp được nam chính.
Vừa dứt lời, cô nghe tiếng cười dịu dàng khiến cơ thể cô mềm nhũn.
"Ồ, em tưởng chị Nhất Nặc đã thoát fan rồi chứ? Tại sao chị còn đi đến gặp anh ấy? "
"Ừ.
Nhưng chị Song Song muốn đi đến đó xem, chị không muốn từ chối chị ấy, chị không có cách nào khác.
Chờ sau này khi Chiêu Chiêu lớn lên sẽ hiểu, làm người lớn đồng nghĩa việc thường xuyên phải làm những việc mình không muốn.
Không còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận.
"
"Thì ra là như vậy, vé vào để gặp anh trai này chắc hẳn rất đắt đúng không, tình bạn của Nhất Nặc và chị Song Song thật tốt."
".................."
Mẹ nó, cơn đau tim vất vả làm mới xoa dịu đang dấu hiệu tái phát trở lại, trong đầu Hứa Nhất Nặc nhanh chóng hiện lên giá tiền vé, một đứa trẻ thông minh như vậy, bị cô đánh một trận liệu có khóc nhè không.
"Tình bạn của chị và chị Song Song đương nhiên là tốt rồi, gặp vị ca ca kia một lần còn rẻ hơn số tiền nuôi em rất nhiều."
"......!Hôm nay ca ca đó có đẹp trai không? "
Hứa Nhất Nặc nhớ lại, bởi vì khối lượng công việc của "Ngôi sao Nam Cực" quá lớn, khiến cô toàn thân đau nhức mệt mỏi.
Lúc này trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh kia, nhất là lúc ở trên thảm đỏ, cặp mắt đen nháy dịu dàng nhìn fan hâm mộ.
Dựa lưng vào ghế sofa, chán nản ngắm nhìn các ngón tay, nói: "Rất đẹp trai, lại còn tương tác với fan, chị Song Song cùng mấy chị khác rất vui.
Nhưng mà đàn ông mặc vest gọn gàng ngay ngắn, đều mấy tên "mặt người dạ thú", chị nhìn thấy cũng khá đẹp.
Sau này, Chiêu Chiêu lớn lên còn đẹp trai hơn anh ấy rất nhiều.
"
"Tương tác với người hâm mộ là gì?"
Anh thực sự không hiểu từ này, trình độ từ vựng bị lộ ra ngoài!
Hứa Nhất Nặc vừa tự hào vừa đắc ý, kiên nhẫn giải thích: "Là mỉm cười chào fan ý, giao lưu fan, đứng lại để fan có cơ hội chụp ảnh thêm, chị với chị Song Song đều đang làm nhiếp ảnh"
"Vậy Nhất Nặc có cảm thấy vui không?"
"Cũng được."
"Cũng được là sao......"
Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm xuống, hình như có vẻ không hài lòng.
Hứa Nhất Nặc tự hỏi liệu có phải cậu nhóc nghĩ rằng cô đang trả lời có lệ với cậu nhóc hay không.
Nhưng cô thực sự không hề ý đó! Miễn cưỡng mà nói kỹ thuật chụp hình đột nhiên tiến bộ, giống như được đào tạo lớp chuyên sâu.
Sau này, cô yên tâm tiếp tục làm công việc "nhiếp ảnh tự do" của nguyên chủ.
"Đừng nhắc anh ấy nữa, nói về Chiêu Chiêu đi.
Mấy hôm nay, em đang làm gì, sao trễ như vậy rồi chưa chị đi ngủ, muốn sau này biến thành tên nấm lùn không."
"Cắt......"
Hứa Nhất Nặc nghĩ chắc là do bị cảm, giọng nói dường như cố tình thả chậm lại, xua tan sự mệt mỏi trong người cô.
Cô nghe cậu nhóc nói đã đi học trở lại, các bạn học đều rất quý cậu nhóc, thầy cô giao rất nhiều bài tập về nhà, cậu nhóc bổ sung kiến thức bị bỏ lỡ trong lúc nghỉ học.
Cậu nhóc mới chỉ về mấy hôm, tự dưng cảm thấy đau lòng.
"Chiêu Chiêu năm nay bao nhiêu tuổi, trường nào mà dạy thêm đến giờ này? Em đang học môn gì vậy? "
".....!Học nghi thức, kỹ năng giao tiếp, dù có hơi mệt nhưng hôm nay em cảm thấy rất hạnh phúc.
"
"???"
Nghi thức sao?
Chắc gia đình nhà cậu nhóc rất giàu, nên mới cho con đến trường để học mấy lễ nghi kiểu này.
Hứa Nhất Nặc lập tức suy đoán và nâng giá trị tài sản nhà cậu nhóc từ mấy trăm vạn lên mấy ngàn vạn, thật là khó tin.
Cậu nhóc này quá hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, Hứa Nhất Nặc sụt sịt, dịu dàng nói: "Nếu Chiêu Chiêu mệt thì nên đi ngủ sớm đi, trẻ con không cần chịu áp lực, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chị...! Nhắn tin cũng được.
"
"Vâng, chúc chị ngủ ngon."
Có lẽ vì đã nói chuyện quá lâu, giọng nói của anh bắt đầu không ổn định.
Trước khi cúp máy, Hứa