"Mẹ kiếp, là con trai sao? Con trai đang đi tới đây!"
Câu nói này vang lên, khiến mấy cô gái bàn chuyện sôi nổi đột nhiên im lặng.
Kiễng chân rướn cổ nhìn về phía đối diện.
Hứa Nhất Nặc giống như bị dội gáo nước lạnh ngay lập tức tỉnh táo lại.
Fan lúc đầu đứng rải rác thành nhóm 3 hoặc 5 người bỗng nhiên đổ xô về một hướng giống như đã hẹn trước.
Sau đó có một vài gái chạy về phía trước xoay người lại vẫy tay, do đứng khá xa nên không nghe rõ mấy cô ấy đang nói gì.
Ban quản lý fanclub đang hướng dẫn người hâm mộ xếp hàng ngay ngắn.
Sau đó, chiếm luôn vị trí tốt nhất.
Hứa Nhất Nặc chửi thầm trong lòng, điều này không thích hợp.
Chả trách nguyên chủ và Lâm Song Song không thích phong cách làm việc fanclub, trong tối ngoài sáng đối đầu nhau.
"Mộ Nhiên cũng ở đó, còn cả mấy chị em bên fanclub." Chú Vịt Vàng vội kéo tay Hứa Nhất Nặc, "Các chị em nhanh lên nào.
"
Đèn xanh bắt đầu đếm ngược.
Hứa Nhất Nặc hoảng sợ đến mức tay trái và tay phải giơ lên cùng một lúc, ngăn cản mấy cô gái định bước sang đường.
"Không được nóng vội.
Đèn đỏ, nhất định phải giữ an toàn." Kể từ khi gặp nhóm fan hâm mộ đáng yêu giống như Husky.
Mỗi lần đi làm fansite, đầu óc căng thẳng dây đàn.
Cô lo lắng đến mức vội vàng nói bổ sung thêm: "Caca đã nhắc nhở rất nhiều lần.
Mọi người không thấy trên đường nhiều xe sao."
Lâm Song Song nhìn dòng xe cộ trước mặt, vội vàng dừng lại: "Ừ, đứng chờ một lúc, chúng ta quá kích động rồi."
Hứa Nhất Nặc: "Kích động thì cũng nên để ý đến an toàn, bây giờ chạy ra cũng không kịp nữa.
Chúng ta đứng cạnh bồn hoa nhìn một lúc.
Đợi lúc nãy chương trình bắt đầu quay chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội ngắm caca"
So với việc được nhìn trên bài báo hoặc trên TV.
Hứa Nhất Nặc hiểu được hành động kích động của mấy cô gái này.
Lần nào cũng có cảm giác giống dắt chó Husky đi dạo.
Cô không muốn lặp lại bi kịch thảm thiết của nguyên chủ, càng không hy vọng mấy cô gái này giống như nguyên chủ hoặc hình ảnh fan hâm mộ gặp sự cố kiếp trước cô từng xem TV.
Bánh Su Kem ngoan ngoãn khẽ gật đầu: "Chị Nam nói rất đúng.
Dù sao tí nữa chúng ta cũng được vào xem."
Chắc hẳn có ai sớm truyền tin Triệu Diệc Tinh sắp xuất hiện.
Vì vậy fan tranh thủ chiếm chỗ đẹp nhất.
Tay cầm theo camera chụp lại lịch trình công khai trước khi bước vào đoàn làm phim.
Có người còn xách theo túi quá.
Có những cô gái đơn giản muốn bày tỏ tình yêu và sự ủng hộ.
Hứa Nhất Nặc nhìn các tư thế đa dạng, bổ sung thêm nhiều kiến thức mới.
Đợi lúc bọn cô đi sang qua đường.
Cả khu phố chật ních người, fan hâm mộ đứng sát nhau, không tìm thấy một khe hở để xen vào.
"Đứng ở bồn hoa này đi." Hứa Nhất Nặc thỏa thuận "Đứng xa một chút cũng không sao, đứng trên cao, caca chắc chắn có thể nhìn thấy chúng ta.
"
Vừa mới đứng lên mép bồn hoa, có một âm thanh chói tai truyền đến, khiến cho những cái cây gần đó rung chuyển theo.
Chú Vịt Vàng giật mình, hai chân mềm nhũn, cơ thể lắc lư.
Hứa Nhất Nặc vội vàng đỡ lấy cô ấy.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại ở ven đường.
Fan hâm mộ chen lấn chạy về phía trước.
Ngay lập tức bị vệ sĩ mới từ trên xe bước xuống ngăn cản lại.
Fanclub cố gắng duy trì trật tự.
Mở ra một con đường nhỏ.
Cánh cửa phía sau mở xa, Trần Lạc từ trong xe bước xuống.
Ngay sau đó, Triệu Diệc Tinh đeo kính râm mặc áo sơ mi xanh lam bước ra.
Tiếng la hét ngày càng lớn hơn.
Hứa Nhất Nặc không hiểu vì sao lại cảm thấy chiếc kính râm này có vẻ quen.
Đang tập trung suy nghĩ.
Đột nhiên cánh tay bên trái và bên phải truyền lên cơn đau nhói.
Lâm Song Song: "Hu hu hu, hôm nay con trai rất đẹp trai.
Vóc dáng còn chuẩn hơn cả người mẫu.
Con trai mau quay sang nhìn mẹ!!!"
Chú Vịt Vàng: "Nhan sắc caca hôm nay lại lên tầng cao mới! Bánh Su Kem mau chụp ảnh lại.
Để tôi tiếp tục bóc phốt thương hiệu kia! "
Hứa Nhất Nặc: "........."
Anh ta đẹp trai, tại sao mấy người lại véo tôi!!!
Ghét!
Góc chụp ở đây thực sự rất tệ, về cơ bản chỉ có thể chụp được gáy của Triệu Diệc Tinh bao quanh toàn cái đầu, rất quái dị.
Vì vậy, Hứa Nhất Nặc hiếm khi không bị mọi người giám sát lúc chụp hình.
Cô và Lâm Song Song giơ điện thoại lên quay video.
Chuẩn bị đăng weibo bày tỏ họ cũng có mặt ở đây.
Được fan hâm mộ vây quanh.
Triệu Diệc Tinh khẽ cúi đầu xuống, bước chân vững vàng.
Vì đang đeo kính râm không nhìn rõ biểu cảm và nét mặt của anh.
Từ những tiếng hét ngày càng lớn, có thể suy đoán ra được.
Hình tượng của anh trong lòng fan là một người hoàn mỹ không khuyết điểm.
Từ lề đường đi vào trong tòa nhà dài tầm khoảng 100m, đã bị Triệu Diệc Tinh biến thành sàn catwalk.
Có một fan cầm theo mấy chiếc SLC, chạy về phía trước, dừng lại cách độ vài trăm mét chụp lại khoảng khắc Triệu Diệc Tinh đi về phía trước
Chuyên nghiệp không khác gì những nhiếp ảnh gia trong showbiz!
"Á! ——————"
Hứa Nhất Nặc lẩm bẩm chửi trong lòng, đột nhiên nghe một tiếng hét vang lên.
Hứa Nhất Nặc trái tim thắt lại.
Một số fan hâm mộ phàn nàn không biết liệu có ai bị xô ngã không.
Đột nhiên cô gái loạng choạng ngã xuống đất, máy ảnh rơi xuống đất, một tiếng động lớn vang lên.
Triệu Diệc Tinh dường như cũng nhận ra điều này, dừng lại.
Nhưng tiếng hét đó chẳng thấm vào đâu so với tiếng reo hò cổ vũ.
Hầu hết mọi người tay vẫn cầm điện thoại, vẫn dán mắt lên người thần tượng.
Chẳng ai thèm để ý cô gái kia.
Vẫn cố gắng chạy theo idol.
Đợi đến khi mọi người đi trước cửa tòa nhà, cô gái vẫn ngồi dưới đất.
"Tình hình có vẻ không ổn.
Chúng ta mau đi ra qua đó xem thử." Hứa nhất Nặc lo lắng nói.
Ba người còn lại vẫn tập trung quay phim, nghe thấy cô nhắc nhở mới để ý tình tiết nhỏ kia.
"Có chuyện gì vậy? Ủa, có người bị ngã.
"
"Cô ấy vẫn ổn chứ."
"Mau đi qua đó xem thử."
Đi đến gần nhìn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô gái khẽ nhăn lại, có vẻ như rất đau.
Hứa- dù bị ngã không để rơi SLR- Nhất- camera là thứ quan trọng nhất của đời tôi- Nặc.
Nhìn chiếc camera đáng thương nằm dưới đất.
Đoán được cô ấy bị dọa cho sợ.
Ngay cả món đồ quan trọng không thèm để ý tới.
"Này, bạn không sao chứ." Hứa Nhất Nặc ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi, "Bạn có cần giúp đỡ không? "
Lâm Song Song cúi lưng xuống nói: "Đúng vậy.
Mọi người đều là Ngôi Sao.
Bạn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Khóe mắt cô gái rơm rớm nước mặt, ngẩng đầu nhìn bọn cô: "Cảm ơn.
Tay của tôi và chỗ này đều đau."
Chú Vịt Vàng từng là sinh viên tình nguyện ở phòng khám trường học.
Kiểm tra vết thương cô gái: "Có phải cậu vấp phải thứ gì đó không? Xương không có vấn đề gì.
Chỉ bị trầy xước và có chỗ chảy máu.
Cần phải khử trùng và băng bó lại vết thương.
"
"Tôi không rõ.
Chắc là vấp phải tảng đá."
Hứa Nhất Nặc nghe thấy vậy, từ trong balo lôi bông cùng lọ cồn: "Dùng cái này để khử trùng vết thương được không? "
"Được." Chú Vịt Vàng xé bông ra để lau sạch vết máu, "Vì...!máu còn chảy, phải cầm máu trước."
"Băng vải y tế có thể cầm máu chống nhiễm trùng.
Tớ mang theo, cầm loại lớn hay nhỏ?
".........???" Chú Vịt Vàng nhíu mày, lựa chọn cuộn băng mà Hứa Nhất Nặc lôi ra, "Tại sao chị lại có những thứ này?!"
Lâm Song Song: "Lại còn mang nhiều như vậy."
Bánh Su Kem: "Chị Nam đang định làm gì vậy?"
Dạo này, fansite mang theo băng vải y tế đu idol là kỳ lạ lắm sao?! Thế giới sẽ bị hủy diệt!?
Hứa Nhất Nặc xấu hổ chỉ biết cười trừ.
Thú thật, từ khi cô tỉnh dậy trong cơ thể này, trong balo cô luôn có sẵn dụng cụ sơ cứu cơ bản.
Mặc dù cô cố gắng hoàn thành tốt công việc và cân bằng cuộc sống.
Nhắc nhở bản thân tránh mắc kết cục bi thảm như nguyên chủ.
Nhưng mọi thứ đều không thể đoán trước, cô lúc nào đề phòng.
Nhỡ cô không thể tránh được tai họa, cơ thể lăn vài vòng trên đất.
Ít nhất cô có thể tự cứu lấy bản thân.
Chú Vịt Vàng xoa bóp cơ bắp, mọi người cùng nhau đỡ cô gái đó dậy, phủi bụi trên người.
Rửa sạch và băng bó vết thương xong.
Cô gái tự đứng dậy đã