"Có người lục được tư liệu đen Diệc Tinh, chuẩn bị tung bản thảo để hắt nước bẩn lên cậu ấy."
Hứa Nhất Nặc nghe xong, trong mắt hiện lên một tia mê mang, cô nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Cô hiện tại có quá nhiều câu hỏi, thật sự không biết nên hỏi cái nào trước.
Nam chính cũng có tư liệu đen ư? Ai lại to gan lớn mật dám tung ra cơ chứ? Không phải nam phản diện cuối cùng sẽ chết à? Không phải người đại diện của nam chính sẽ đi tìm phòng xã hội giải quyết vấn đề à? Sao bây giờ lại tìm tới một fan nhỏ nhoi như này? Còn nói rằng cô có thể giúp? Suy nghĩ nát óc cũng không biết ngoại trừ có thể bên cạnh chụp ảnh đánh call cô còn có thể giúp cái gì?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ...!Trần Lạc này có mắt của ông trời, nhìn thấu bản chất pháo hôi của cô, muốn bắt cô đi chịu trảm thay?
!!!!!
Hứa Nhất Nặc bị logic thần kì của mình thuyết phục, ánh mắt trở nên điềm tĩnh, bỏ cảnh giác xuống.
Trần Lạc vẻ mặt ngây thơ nhìn người nói vừa nói vừa tính toán ngửa ra sau, sự khác biệt này thật sự quá lớn rồi, trước kia mấy bữa tiệc chen chúc cũng không phải cũng là bộ dạng như vậy sao?!
Trần Lạc còn chưa kịp tự chứng minh bản thân là người trong sạch, một người tốt hàng thật giá thật, đã bị một tiếng "Nhất Nặc" trong trẻo mềm mại cắt đứt.
Hứa Nhất Nặc và Trần Lạc cùng lúc nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy Triệu Diệc Tinh còn mặc bộ đồ ngủ gấu nhỏ hớt hải chạy tới.
Chạy quá nhanh khiến khuôn mặt trẻ con của cậu ửng hồng và nhìn lại càng muốn nhéo hơn.
Hứa Nhất Nặc nhẫn nhịn, lấy khăn ra lau mồ hôi cho cậu: "Chiêu Chiêu sao lại chạy ra đây? Không phải nói là ở nhà chờ chị trở về sao? Lỡ em gặp phải kẻ xấu thì làm sao?!"
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, gió thổi vào vòng tay của người khác nhất định sẽ không trả lại.
Ánh mắt Triệu Diệc Tinh phức tạp, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc, lại nhìn về phía Hứa Nhất Nặc.
Hôm nay cậu không biết tại sao bản thân lại xúc động đến mức muốn đi ra ngoài đón Hứa Nhất Nặc về nhà, không ngờ vừa xuống dưới lầu đã nhìn thấy Trần Lạc và Hứa Nhất Nặc ở cùng một chỗ...!Hai người này đang đấu ngầm à?
Không kịp nghĩ xem tiểu tử Trần Lạc này sao lại hai lần tới tìm mình, lại nhìn thấy Hứa Nhất Nặc có vẻ đề phòng, cậu nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Trần Lạc chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái, giọng điệu lại chậm lại nhìn Hứa Nhất Nặc nói: "Cô tên là Hứa Nhất Nặc, phải không?"
Hứa Nhất Nặc: "Vâng."
Triệu Diệc Tinh: "......"
Rất tốt, tên này quả nhiên vẫn không nhận ra hắn.
Mẹ kiếp.
"Xin chào Hứa Nhất Nặc, là như vậy, chuyện Diệc Tinh bị bôi đen nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cậu ấy sắp khai máy rồi, không nên để xảy ra phiền toái.
Tôi thường gặp cô tại các sự kiện khác nhau, chắc chắn luôn luôn ủng hộ cậu ấy, vậy cô có sẵn sàng giúp đỡ lần này không?"
Trần Lạc nói vô cùng thành khẩn, nhưng mà lời này vừa nói ra, hai gương mặt ngây thơ nghệt ra như phỗng.
Hứa Nhất Nặc: Tình huống gì có thể tìm cô ấy hỏi giúp đỡ?
Triệu Diệc Tinh: Tôi từ khi nào có tư liệu đen, tại sao tôi không biết?!
Bất quá nếu là chuyện fan có thể giúp được, vậy khẳng định không cần cô phải cõng nồi, Hứa Nhất Nặc lập tức chuyển qua thiết lập fan yêu thần tượng, trong mắt toàn là lo lắng sốt ruột.
"Ca ca xảy ra chuyện gì? Nhà ai lại ở trong tối bôi nhọ anh trai tôi? Anh trai tôi không sao chứ? Tôi vừa tan tầm còn chưa lên Weibo, trời ơi làm sao bây giờ, có cần tôi giúp gì không?"
Hứa Nhất Nặc lấy điện thoại di động ra nối mạng, Triệu Diệc Tinh nghiêng đầu trừng mắt trợn tròn gấp đôi.
Từ khi cậu quen Hứa Nhất Nặc chưa từng thấy qua bộ dáng tình yêu đích thực của cô dành cho thần tượng trông não tàn như vậy, tại sao nhóc ngố này lại còn có nhiều dáng vẻ như vậy.
Sai, quá sai lầm!
Trần Lạc khoát tay, hắn cùng người nhà đi dạo phố thì biết được tin tức này, nghỉ phép cũng không cho hắn nghỉ ngơi thực sự, thật khiến người ta oán giận.
Bởi vì vừa vặn ở gần mà trên đường tới gọi điện thoại cho Triệu Diệc Tinh không ai nghe máy, hắn quyết định dứt khoát trực tiếp đến nhà nói chuyện trực tiếp với hắn.
Không nghĩ tới tại đây lại gặp được Hứa Nhất Nặc, trong đầu anh ta lóe lên ý tưởng để giải quyết mớ hỗn độn này, không để anti-fan có cửa manh động nha.
"Sự tình không nghiêm trọng, trước tiên đừng quá nóng vội." Người đại diện vàng, chuyện lớn thì Trần Lạc vẫn phải bình tĩnh, cho dù là giả vờ bình tĩnh thì cũng vẫn là bình tĩnh.
"Chính là khách mời đặc biệt của Thiếu Nữ Hoa Lệ mà chúng tôi ghi hình cách đây không lâu, fan chen chúc nhau khá nhiều.
Mọi người đều rất hưng phấn, và có một cô bé bị ngã, nhớ không?"
Hình như đang nhắc tới Tiểu Lam?
Hứa Nhất Nặc gật gật đầu: "Nhớ."
Trần Lạc: "Fan kia ngã xuống liền bị người ta chụp lại, còn bị fan khác giẫm lên.
Triệu Diệc Tinh của chúng ta quay đầu lại nhìn thì bị bắt chụp.
Từ góc độ của bức ảnh, liền bị đồn là trợn trắng mắt, không quan tâm fan, mặc kệ fan sống chết."
Hứa Nhất Nặc: "????"
Trần Lạc: "Hôm đó tôi thấy hai người ở cùng một chỗ, có phải hai người quen nhau không? Nếu là quen biết từ trước, có thể giúp giải vây không?"
Hứa Nhất Nặc thoạt nghe cảm thấy giống như đã từng quen biết, cẩn thận suy nghĩ kỹ lưỡng một chút: điều này cùng tình tiết pháo hôi của nguyên chủ trong nguyên tác giống nhau cỡ nào! Sự khác biệt chỉ là Tiểu Lam không nghiêm túc như nguyên chủ, ảnh hưởng xã hội và dư luận cũng không nghiêm trọng như vậy.
Chỉ nghĩ đến tình tiết lúc trước rõ ràng, gần đây tình hình tốt lên nên cũng dần dần quên đi, Hứa Nhất Nặc không còn tâm tình cùng Trần Lạc ở đây nói đùa.
"Fan kia tôi quen biết, cũng có thể liên lạc được với cô ấy." Hứa Nhất Nặc nghiêm túc nói, "Chúng ta cần phải làm gì, sẽ có ảnh hưởng gì đến cô ấy sao?"
Lông mày Trần Lạc nhướn lên, đáy mắt xẹt qua một phần vui mừng, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu lại thuận lợi như vậy, có thể thấy được ông trời vẫn có mắt, có tiền cũng không lấy được nhà.
"Cô trước tiên thêm Wechat của tôi đi, sau một chút tôi sẽ liên lạc với các cô xem nên giải quyết như thế nào, vất vả rồi." Trần Lạc cảm thấy việc này đã giải quyết được hơn phân nửa, lúc này mới rảnh rỗi chú ý bạn nhỏ bên cạnh, còn nhàn nhã trêu ghẹo nói, "Không phải còn chưa ăn cơm trưa chứ? Đưa đứa nhỏ về đi."
Sau khi thêm Wechat, Trần Lạc rời đi.
Hứa Nhất Nặc một ngày tâm