Trong lần quay tiếp theo, hiệu suất của Vu Tư Gia cao chưa từng có, Dương Khả càng chụp càng tự tin, chị Lương càng cười càng vui vẻ, mấy trợ lý quay phim mặt càng căng thẳng, cẩn thận nhìn trộm Vu Tư Gia.
Những người quen anh ấy đều biết rằng, quá trình quay mượt mà, trơn hơn cá chạch như vậy chưa chắc đã là một điều tốt.
Mọi thứ phải được hoàn hảo, chú ý đến từng chi tiết nhỏ, ngay cả việc siêu mẫu cũng cần phải có thời gian thích nghi với những người có yêu cầu khắt khe, hiệu quả cao như vậy là khá hiếm.
Hứa Nhất Nặc không rõ lắm, cô cảm thấy Vu Tư Gia vừa nắm bắt khoảnh khắc Dương Khả, vừa có thể nói chuyện với cô, thật sự là quá lợi hại, nội tâm điên cuồng sùng bái boss Vu.
"Được rồi, buổi chụp hình hôm nay đã kết thúc." Vu Tư Gia đứng thẳng dậy, mỉm cười, "Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi."
Ngay lập tức, mọi người trong studio thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng thiết bị va chạm và tiếng vỗ tay cổ vũ đan xen lẫn nhau.
Mặc dù tất cả họ đều cảm thấy bầu không khí không giống như những cảnh quay trước đây, nhưng nó liên quan rắm gì đến họ? Thầy Vu tự có ý nghĩ của riêng mình, có thể cho tan làm sớm chính là ông chủ tốt nhất thiên hạ.
"Thầy Vu, cảm ơn anh hôm nay đã chiếu cố.
Rất vui được hợp tác với anh!"
Chị Lương nở nụ cười không thể bắt bẻ, nhiệt tình đi tới bắt tay Vu Tư Gia.
Đưa tay không đánh người mặt cười, sau lưng dù có khó chịu thế nào, đối mặt với loại lễ nghi xã giao này, công phu bề ngoài vẫn không thể thiếu.
Không hổ là người đại diện của tiểu công chúa, đáng tin cậy hơn nhiều so với loại nhà giàu mới nổi như Trâu Phàm.
Vu Tư Gia quay lại cười nhạt, nhẹ nhàng nắm tay: "Hợp tác vui vẻ."
Dương Khả không trở về phòng trang điểm thay quần áo, chị Lương vẫy vẫy tay với nàng, cô ta liền trực tiếp đi tới.
Chị Lương: "Ừm...!Thầy Vu có thể cho chúng tôi xem qua phim hôm nay quay được không?"
Hứa Nhất Nặc nội tâm bừng tỉnh đại ngộ một tiếng, chẳng trách cô luôn cảm thấy cứ thiếu thiếu bước nào đó.
Cô cũng từng chụp ảnh cho các tạp chí thời trang nổi tiếng, việc xem phim sau khi chụp như vậy rất là bình thường, có gì thì còn điều chỉnh kịp thời.
Thế nhưng bây giờ, tất cả đã quay xong, mới phát hiện thầy Vu không cho đối phương xem phim.
Kết quả là đối phương đưa ra yêu cầu còn phải cẩn thận như vậy, Hứa Nhất Nặc thật hâm mộ.
Trong lòng cô như đang bùng ngọn lửa nhỏ sự nghiệp, cũng có một ngày nào đó, cô nhất định có thể nổi tiếng rồi tùy hứng như
thế.
Vu Tư Gia giả bộ sực nhớ ra, kinh ngạc ồ một tiếng: "Tôi quên mất.
Không sao, bây giờ tuỳ tiện xem một chút.
Khi nào phim ra mắt sẽ có người liên hệ với cô"
Dương Khả trong lòng không thoải mái, nhưng dưới ánh mắt nhắc nhở của chị Lương cũng không dám phát tác gì, giương cao nụ cười đặc trưng: "Cám ơn thầy Vu, hôm nay hợp tác rất thuận lợi.
Thầy vất vả rồi, lát nữa xuống dưới lầu để tôi mời thầy cốc cà phê."
Vu Tư Gia chỉ cười nhưng không nói gì, nhẹ nhàng liếc Hứa Nhất Nặc một cái.
Hứa Nhất Nặc lông mày nhướng lên, lập tức sảng khoái nói: "Thầy Vu chỉ uống cà phê pha thủ công."
Nụ cười của Dương Khắc chợt cứng đờ trong giây lát, khóe môi hơi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Nhất Nặc, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Mấy cái đầu tiến lại gần nhau lật xem phim, chỉ chốc lát sau chị Lương ngẩng đầu nhìn bọn họ, lại cúi đầu xem bộ phim, hình như đang rối rắm cái gì đó.
Hứa Nhất Nặc quay đầu nhìn đương sự một cái, Vu Tư Gia đang nhàn nhã đọc bản tin tài chính cuối ngày hôm nay.
"Thầy Vu, bộ dáng như này có phải là có vẻ hơi...!nghiêm túc?" Chị Lương cân nhắc nửa ngày rồi mới chọn được một từ tương đối phù hợp.
Vu Tư Gia cũng không ngẩng đầu lên: "Ừ? Thế à?"
Hứa Nhất Nặc tò mò nhìn xung quanh, thấy rõ đoạn phim bọn họ đang lật xem, thiếu chút nữa không kìm được tiếng cười.
Nghiêm túc cũng được, nói một câu cứng ngắc xuyên suốt cả bộ cũng không quá đáng.
Khả năng bắt sáng và đổ bóng của Vu Tư Gia rất xuất sắc, các khối màu phong phú tạo cảm giác rất vui mắt, phim thành phẩm sau khi chỉnh sửa chắc chắn sẽ càng hoàn mỹ hơn..
"Đây là tông màu cực phổ biến hiện nay, cũng là phong cách tranh phù thế mà thầy Vu rất thành công, chị Lương cảm thấy chụp không tốt sao?" Hứa Nhất Nặc hỏi.
Chị Lương vội vàng lắc đầu: "Không, không, tạo hình rất đẹp, chụp cũng rất tốt."
Dương Khả nhíu mày: "Tôi cảm thấy......"
Hứa Nhất Nặc nói tiếp: "Giống như các tác phẩm trước đây của thầy Vu, tạo hiệu ứng mạnh mẽ về không gian và thời gian.
Đây nhất định là tác phẩm gần đây nhất có thể thể hiện được mười phần công lực của thầy Vu." Nói xong còn phi thường nhập tâm vỗ tay, "Dương Khả cảm thấy có chỗ nào không ổn?"
Vu Tư Gia cuối cùng cũng buông điện thoại di động xuống, giống như tinh tế thưởng thức phim một lần, hài lòng gật đầu: "Tôi cũng rất hài lòng, hoàn toàn đạt tới kỹ thuật và nghệ thuật tôi muốn."
Các trợ lý: "Vâng, vâng, thầy Vu đang ở trong tình trạng tốt ngày hôm nay."
Hứa Nhất Nặc: "Bộ phim này cũng không cần chỉnh sửa nữa, nhiều hơn một chút hay ít một chút đều phá hỏng bức tranh."
Chị Lương: ".........."
Dương Khả: ".........."
Mẹ kiếp, bọn họ không mù, cũng không phải chưa từng chụp qua sàn runway.
Chẳng lẽ thẩm mỹ nghệ thuật trong giới thời trang thật sự có thể khác biệt như vậy sao?
Nhưng Vu Tư Gia và Hứa Nhất Nặc kẻ xướng người hoạ, dường như từ lựa chọn chủ đề đến ánh sáng, bối cảnh rồi tạo hình, tông màu đều được khống chế hoàn hảo, còn có chỗ nào có thể không tốt?
Đó chỉ có thể là người mẫu chính mình không đủ khí chất mà thôi.
Dương Khả bị chặn đến không biết nên nói cái gì, chị Lương chỉ có thể hòa giải nói chờ mong phim thành quả, chỗ phim còn lại cũng không xem liền vội vàng chạy tới điểm thông báo tiếp theo.
Hứa Nhất Nặc có thể cảm giác được sự ớn lạnh khi Dương Khả lướt qua, và sau đó là ánh mắt ý tứ không rõ ném từ phía sau.
Chờ giọng nói của đoàn đội Dương Khả hoàn toàn biến mất trong thang máy, Vu Tư Gia một tay đút túi, nghiêng đầu hỏi: "Tài ăn nói luyện từ đâu ra đấy, không sợ đắc tội lưu lượng hoa à?"
Hứa Nhất Nặc cười: "Sợ cô ấy làm gì?"
Ha ha, đều là nữ phụ pháo hôi, ngồi ngang hàng, có cái gì đáng sợ.
Vu Tư Gia làm một cử chỉ OK: "Được rồi, hôm nay khởi công rất có thu hoạch.
"
Hứa Nhất Nặc: "Cái gì cơ?"
Vu Tư Gia: "Tuy rằng không thể xác định trong công việc có ăn ý hay không, nhưng chuyện mắng người này thật sự là rất ăn ý ngoài sức tưởng tượng."
Hứa Nhất Nặc khoa trương khịt mũi một tiếng, sau đó đưa tay: "Cảm ơn anh Vu, hợp tác vui vẻ."
Vu Tư Gia nở một nụ cười chân thật nhất hôm nay: "Mắng rất hay, nhưng tôi không thích bọn họ là có nguyên nhân.
Nguyên nhân của cô là gì?"
Nguyên nhân, có lẽ là tâm trạng của cô đang rất tệ, tệ đến mức khi kết thúc công việc, cùng Vu Tư Gia uống cà phê, giảng giải tin tức thị trường vốn, ôn lại thời gian "cổ áo trắng" kiếp trước cũng không cách nào kéo tâm trạng lên được.
※ Cổ áo trắng (White-collar): chỉ giới nhân viên văn phòng, công việc nhẹ hơn nhưng lương cao hơn những người lao động chân tay.
Họ thường là bác sỹ, luật sư, nhà quản lý, v.v.
Từ này bắt nguồn từ những chiếc áo sơ mi với