Vũ Úc Đông đi không bao lâu, thì có người chạy đến trang điểm cho Tô Tịch Nhược.
Phòng hóa trang chung, trên cơ bản đều dùng chung một chuyên viên trang điểm, cho nên lúc Tô Tịch Nhược bắt đầu trang điểm, cũng là lúc Trịnh Á Tinh đã trang điểm xong.
Đầu tóc Trịnh Á Tinh được búi tóc theo kiểu cung nữ thời xưa, ngồi ở trên ghế nhìn Tô Tịch Nhược trào phúng: "Không có cách nào khác nha, có người không có trợ lý chính là không tiện, làm cái gì cũng phải chậm hơn so với người khác, ngay cả trang điểm cũng chậm hơn người ta một bước."
Mới vừa xử lý xong chuyện hợp đồng, đang muốn bước chân đi vào phòng trang điểm thêm lần nữa, Vũ Úc Đông còn chưa có kịp cất bước đi vào thì đã nghe được những lời này.
Anh khẽ nhíu mày, tuy rằng anh biết có rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí lén lút bất hòa, nhưng chỉ cần không gây ra sai lầm trong công việc là được, anh sẽ xem như không thấy đối với loại chuyện này.
Nhưng anh không ngờ tới, sẽ có người bắt nạt Tô Tịch Nhược ngay tại phòng trang điểm chung, bắt lấy nhược điểm cô không có trợ lý nói này nói nọ với cô.
Anh vốn định đi vào xử lý cái người bắt nạt người trong lòng của anh, nhưng bàn tay mới vừa đặt ở trên tay cầm ổ khóa cửa thì đã nghe Tô Tịch Nhược nói: "Có chút người có trợ lý đó, trang điểm đúng là rất nhanh, nhưng làm xong rồi còn muốn ngồi ở lại chờ đến lượt người khác *chì chiết người ta, cần gì làm như vậy, có mệt hay không?"
*chì chiết: lời nói cay nghiệt, soi mói. (bạn nào sống trong Nam chắc sẽ khá quen với từ này, mình nghe từ này từ thuở nhỏ luôn).
Thật sự là Tô Tịch Nhược muốn biết Trịnh Á Tinh có mệt hay không?
Cô ta rảnh rỗi lắm hay sao mà cần phải dựa vào chuyện bắt nạt chì chiết cô để có cảm giác tồn tại, mấu chốt là mấy cái cớ của cô ta đều thuộc hạng tép riu, trò trẻ con, mà cô ta lại quá háo thắng, càng thua càng đánh, đây còn không phải là đưa mặt đến cho cô vả sao?
Trịnh Á Tinh sắc mặt thay đổi, biết Tô Tịch Nhược là đang nói mình, tức giận nói: "Cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi ngồi đây đợi cô để chì chiết?"
"Chỉ bằng đạo diễn nói."
Tô Tịch Nhược bình tĩnh trả lời: "Hôm nay là tới chụp ảnh tạo hình, còn phải chụp chung một tấm có đầy đủ diễn viên làm poster tuyên truyền, cô đến trước, trang điểm trước, còn không phải là ngồi đợi thật lâu sao?"
Trịnh Á Tinh: "Tôi thích đó, thì sao?"
"Không ngờ tới cô lại có ham mê đặc biệt như vậy, nếu cô nói vậy thì tôi không còn gì để nói nữa." Tô Tịch Nhược nói đầy ẩn ý.
Trịnh Á Tinh nổi giận: "Cô đang nói cái quỷ gì vậy?"
Lần này Tô Tịch Nhược dứt khoát không để ý đến đối phương.
Vũ Úc Đông khép hờ mi mắt, hiếm khi mỉm cười, cong cong khóe môi.
Anh thấy tính cách của Tô Tịch Nhược ưu nhã dịu dàng, lo lắng cô bị bắt nạt, bị chèn ép, không ngờ tính cách của cô ấy kiên cường lợi hại hơn rất nhiều nàng so với trong tưởng tượng của anh.
Cũng đúng, một người mẹ đơn thân một mình nuôi lớn một cậu con trai, tính cách nhất định phải vô cùng độc lập mới có thể cõng toàn bộ gia đình trên lưng của mình được.
Loại phụ nữ ngoài mềm trong cứng này, sẽ làm rất nhiều đàn ông thưởng thức, bởi vì cứng cỏi tạo cho họ có cảm giác muốn chinh phục.
Nhưng Vũ Úc Đông lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Bả vai của cô ấy nhỏ bé yếu ớt như vậy, lại muốn gánh vác rất nhiều chuyện mà đáng lẽ ra phải thuộc về đàn ông.
Anh rất muốn thay cô gánh vác trách nhiệm này.
Anh rút bàn tay trên tay cằm về, không đẩy cửa ra, mà trực tiếp cầm lấy di động gọi cho Cổ Lâm.
Lúc này Cổ Lâm đang vội vàng điều chỉnh phông nền chụp ảnh, nhận được cuộc gọi từ Vũ Úc Đông còn không hiểu tại sao kim chủ ba ba lại gọi cho anh giờ này: "Úc Đông, chuyện gì?"
"Anh, em cảm thấy có quá nhiều diễn viên tụ tập trong phòng trang điểm không tốt lắm, những người nào trang điểm xong anh hãy kêu bọn họ đến studio đi, học tập thêm kinh nghiệm, anh thấy sao?"
Cổ lâm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết Vũ Úc Đông đang muốn nói cái gì, nhưng anh lăn lộn trong giới giải trí biết bao năm, tính cách khôn khéo, nháy mắt là có thể nghĩ đến có người nào đó trong phòng trang điểm quấy rầy Vũ Úc Đông làm việc, lập tức nói: "Yên tâm, anh lập tức kêu bọn họ ra tới."
Vì thế, Trịnh Á Tinh mặc xong cổ phục của cung nữ ngồi ở trong phòng hóa trang, chưa kịp nói mấy câu trào phúng Tô Tịch Nhược tiếp đã bị phó đạo diễn kêu đến studio.
Những nữ diễn viên khác cũng nhận được tin tức, một đám nối đuôi nhau đi ra.
Trịnh Á Tinh cũng hoàn toàn không biết tại sao lại xảy ra loại chuyện này, nhưng phó đạo diễn kêu đi, cô không dám không đi, chỉ có thể tức hận mà liếc mắt nhìn Tô Tịch Nhược, bực tức đứng dậy rời đi.
Lúc đi ngang qua Tô Tịch Nhược, không biết sao mà Trịnh Á Tinh bỗng nhớ tới vừa rồi cô vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Tô Tịch Nhược nói chuyện phiếm với một người đàn ông xa lạ đẹp trai.
Tuy rằng người đàn ông kia cúi đầu, biểu tình có chút lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại đặc biệt dịu dàng, nhìn vào hai người không khác gì một đôi uyên ương được ông trời tác hợp.
Nếu người đàn ông kia xấu thì trong lòng cô còn có thể cân bằng một chút, cố tình người đàn ông kia cao lớn đẹp trai, thanh lãnh quý phái. Cô ở giới giải trí cũng gặp qua không ít nam diễn viên, nhưng ngay cả ảnh đế Mộ Mộc Trần đang rất nổi tiếng hiện tại cũng không có nhan sắc và khí chất bằng người đàn ông kia.
Cái này làm trong lòng cô nảy sinh ra ghen ghét.
Dựa vào cái gì cô phải hầu hạ kim chủ già cả lớn tuổi bụng phê xấu như cóc, mà Tô Tịch Nhược lại có thể nói cười với đàn ông đẹp trai khí chất hơn người?
Cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai kia xuất hiện ở đoàn phim này, nói vậy chắc cũng không phải nhân vật quan trọng gì, chỉ là bề ngoài nhìn hơn người một chút mà thôi. Nhưng loại đàn bà chán ghét như Tô Tịch Nhược lại không xứng đứng chung một chỗ với người đàn ông đẹp trai kia.
Lời nói của cô ta mang theo ác ý nói với Tô Tịch Nhược.
"Tôi khuyên cô nên cẩn thận một chút, tốt nhất đừng làm ra tình yêu đoàn phim, rất nhiều người đều chơi trò vợ chồng đoàn phim, rời khỏi đoàn phim thì ai đều không quen biết ai. Thấy cô vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, tôi dạy cho cô một bài học, đừng để bị người khác lừa, mất cả tình lẫn của."
Lúc này, Tô Tịch Nhược đang tô son, không tiện nói chuyện, trực tiếp làm như không nghe thấy.
Trịnh Á Tinh hừ thật mạnh một tiếng, chỉ coi