Tô Tịch Nhược từ phòng bếp đi ra, cho mỗi người một ly nước chanh, quan sát thấy Vũ Úc Đông có chút buồn bực ngồi ở trên sô pha, căn cứ chức trách của chủ nhà, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Vũ Úc Đông nhìn hai cậu bạn nhỏ vui vẻ chơi trò chơi, vừa đúng lúc anh đang muốn nói chuyện riêng với Tô Tịch Nhược, quả thực là trời cho cơ hội tốt.
Nhưng ngay sau đó, Tô Hoàn từ trong trò chơi ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ, *bay bắn ăn gà, mẹ tới chơi cùng tụi con đi."
*bay bắn ăn gà: là cách dân Trung gọi PUBG. (Trung Quốc họ quốc ngữ hóa các thứ tiếng sang tiếng của họ hết nha, lúc ad học tiếng Trung đau đầu nhất là khoảng này, học tiếng Trung đã nhứt đầu, mà còn phải học tên thương hiệu nữa TT.)
Tô Tịch Nhược rụt rè cười cười: "Thôi, mẹ không chơi đâu."
Tuy rằng cô cũng muốn chơi bay bắn ăn gà, nhưng cũng muốn rụt rè một chút, rốt cuộc cần phải giữ hình tượng ở trước mặt con trai.
Nhưng thật ra trong lòng cô lại rất muốn chơi, kiếp trước, trong lúc đó chờ đến lượt diễn, cô thường tụ tập bang phái và ăn gà.
Tô Hoàn tìm khu an toàn đợi, sau đó lôi kéo tay Tô Tịch Nhược nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ cũng tới chơi đi."
Giọng bé trai mềm mụp đáng yêu, mang theo chút làm nũng, Tô Tịch Nhược lập tức đầu hàng.
Khụ khụ, hình tượng không tính là gì, nhìn con trai đáng yêu làm nũng, lại ngồi chơi với thì có sao, chủ yếu là cô ngứa tay, muốn chơi.
Cô nhìn sang Vũ Úc Đông, lễ phép hỏi: "Anh có muốn chơi chung không?"
Vũ Úc Đông thật sự không biết anh nên trả lời ra sao nữa.
Hạ Hoài Thụy hưng phấn vỗ vỗ cánh tay Vũ Úc Đông: "Cậu, cậu cũng tới chơi chung đi, có Tô Hoàn mang theo chúng ta bay, cho dù lúc rơi xuống đất cậu toi mạng cũng không sao, Tô Hoàn có thể mang chúng ta ăn gà!"
Vũ Úc Đông mặt không cảm xúc mà nhìn Hạ Hoài Thụy, cảm thấy thằng cháu ngoại trai này của anh đại khái là chuyên môn tới hố cậu của nó.
Nói tốt chơi chung với Tô Hoàn ... Thì ra chính là chơi như vậy?!
Chẳng lẽ anh mang theo một thằng cháu ngoại giả tới. Nếu không sao nó toàn xỉ nhục trình độ của anh trước mặt mẹ con Tịch Nhược là sao?!
Hừ, muốn trọn bộ anh hùng Marvel ?! Nằm mơ đi con!
Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại không bóp chết thằng cháu dại nhà dại chợ này, nhìn Tô Tịch Nhược nói: "Được, chơi chung đi."
Anh miễn cưỡng rặng ra nụ cười trên mặt.
Không sao, chơi trò chơi chung với người trong lòng cũng là một loại hưởng thụ ...
Anh dùng nụ cười che dấu những giọt nước mắt đang muốn rớt xuống kia.
Tô Hoàn và Hạ Hoài Thụy nhanh chóng kết thúc một ván, lập tức kéo Tô Tịch Nhược và Vũ Úc Đông tiến vào trò chơi.
Bốn người ăn gà đủ thành một nhóm, Tô Hoàn gánh vác nhiệm vụ chỉ huy.
Cậu bé bình tĩnh dùng giọng nói trẻ con thuần túy nói cho bọn họ nên di chuyển như thế nào.
Hạ Hoài Thụy giống như fan boy thét chói tai phối hợp, lâu lâu còn nói ra vài câu nịnh bợ Tô Hoàn, Tô Tịch Nhược trên cơ bản có thể theo được tiết tấu, Tô Hoàn nói đi lấy cái gì thì cô làm theo, thuộc về loại hình không kéo chân sau.
Chỉ có Vũ Úc Đông ...
Tổng giám đốc Vũ thật sự không có năng lực trời cho ở trong trò chơi, hơn nữa anh bị hình ảnh 3D làm chóng mặt, nhảy chục lần đều chung một kết cục, vừa rơi xuống đã biến thành hộp ngay, đến cuối cùng anh đều cho rằng bản thân đang chơi trò chơi nhảy dù, rơi xuống là hết ván.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Vũ Úc Đông đã chết lặng.
Lại thêm một lần ăn gà, Tô Tịch Nhược hoạt động cổ, nhìn thời gian, phát hiện đã hơn 5 giờ chiều.
Quả nhiên, câu nói không đáng tin nhất chính là, tôi chỉ chơi thêm một ván, chỉ chơi thêm một ván nữa thôi ... Sau đó ngẩng đầu lên đã là N giờ trôi qua.
Trò chơi thực sự có độc.
Cô vỗ vỗ phía sau lưng Tô Hoàn: "Đừng chơi nữa con, thời gian lâu quá có hại cho mắt, chúng ta nên chuẩn bị cơm chiều rồi."
Đầu óc của Vũ Úc Đông đã có chút mờ mịt lộn xộn, nghe người trong lòng nói xong, mắt sáng rực lên.
Rốt cuộc có thể giải thoát rồi sao?
Tô Tịch Nhược tính toán thời gian, cười nói với Vũ Úc Đông: "Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn đi, vừa lúc em còn thiếu anh một bữa cơm ..."
"Được ..." Vũ Úc Đông đang muốn nói câu đồng ý, thì thấy ánh mắt đầy cõi lòng chờ mong của Hạ Hoài Thụy cùng với ... Gương mặt không cảm xúc của Tô Hoàn ...
Vì thế anh nói bo cua, biến thành: "Anh còn có chút chuyện ... Phải mang Hạ Hoài Thụy về trả lại cho cha mẹ nó."
Anh còn chờ mong bữa tiệc biến thành cuộc hẹn hò riêng giữa anh và Tịch Nhược, anh muốn nếm thử không khí tràn ngập ái muội hẹn hò giữa nam nữ, mang theo hai hạt đậu nhỏ này thì còn gọi là hẹn hò quái gì.
Không được, không được, nhất định phải chọn ngày khác.
"Như vậy sao, thật là tiếc quá!"
Tô Tịch Nhược lễ phép cười cười: "Vậy hoan nghênh hai cậu cháu lần sau lại đến chơi."
"Ừm."
Vũ Úc Đông nghiêm trang gật đầu: "Lần sau đến lượt anh mời em và Tô Hoàn đến nhà anh chơi."
"Được." Tô Tịch Nhược thuận miệng trả lời.
Hạ Hoài Thụy có chút không hài lòng, bé thật vất vả mới tìm được đại thần mang theo mình ăn gà thả cửa, cớ gì cậu lại muốn mang bé về nhà làm chi.
"Cậu ơi, cậu có chuyện gì cần làm sao? Hay là cậu cứ đi trước đi, con ở lại chơi với Tô Hoàn, đến lúc đó để chị gái xinh đẹp đưa con trở về nhà là được."
Vũ Úc Đông: "Đừng bướng."
Kết quả cuối cùng chính là, Hạ Hoài Thụy ủ rũ cụp đuôi đi theo Vũ Úc Đông về, muôn vàn không tha, lúc đi vẫn luôn nói: "Chị gái xinh đẹp, con có thể lại đến nhà của chị chơi tiếp có được không vậy nha ~"
Tô Tịch Nhược cười nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh."
Đôi mắt nhỏ trên gương mặt bụ bẫm của Hạ Hoài Thụy sáng bừng, nói với Tô Hoàn: "Cậu có thể mang theo mình cùng chơi trò chơi ăn gà tiếp được không?!"
Tô Hoàn không tỏ ý kiến, gương mặt nhỏ lạnh như băng nói: "Có thể."
Hạ Hoài Thụy bị Vũ Úc Đông lôi đi.
Trước lúc Vũ Úc Đông đi, Tô Hoàn nghiêm túc nhìn Vũ Úc Đông nói: "Cảm ơn món quà hôm nay chú tặng cho con, con rất thích."
Vũ Úc Đông tâm tình phức tạp mà nhìn Tô Hoàn, cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng thở dài một hơi, dịu dàng nói: "Con thích là được, lần sau lại tặng cái khác cho con."
Bằng không anh còn có thể làm thế nào nữa, thật sự trẻ con đến nổi đối chọi gay gắt vơi một cậu bé chín tuổi sao?
Hiển nhiên không có khả năng, chỉ có thể nói cho chính mình, anh là người lớn, cần phải rộng lượng.
Hơn nữa, anh cũng cảm thấy Tô Hoàn là một cậu bé thật đáng yêu, nghe lời, hiểu chuyện lại lễ phép. Tuy rằng bám dính mẹ như sam, nhưng ... So với thằng mập địt bên cạnh này đáng yêu hơn gấp trăm lần.
Tô Hoàn là một cậu bé trưởng thành sớm nên rất hiểu chuyện, chính là thằng bé cẩn thận đề phòng mọi thứ, điều này làm cho tổng giám đốc Vũ vô cùng oán niệm.
Vũ Úc Đông nắm phần áo phía sau cổ Hạ Hoài Thụy, xách lên như mèo con, quăng vào trong xe, Hạ Hoài Thụy điều chỉnh chỗ ngồi, sao đó nghiêm túc nói: "Cậu, biểu hiện hôm nay của con không tồi hen, cậu muốn khen thưởng con như thế nào đây?"
"Khen thưởng con?"
Vũ Úc Đông cười lạnh: "Khen thưởng con một bộ sách đề Toán học Olympic được không, cháu yêu của cậu?!"
Hạ Hoài Thụy hét thảm một tiếng: "Không cần, cậu, cậu không thể đối xử với con như vậy! Cậu nói con đều làm được, con vẫn luôn bám dính Tô Hoàn chơi mà!"
Vũ Úc Đông khởi động xe, mặt không biểu cảm nói: "Phương pháp của con không đúng."
Hai đứa nhỏ chơi thì thôi đi, còn muốn kéo theo anh, kéo theo anh anh cũng nhịn, nhưng làm anh mất mặt trước mặt Tịch Nhược và Tô Hoàn thì anh nhịn không nổi.
Loại nhóc con này, muốn khen thưởng thì chỉ có một bộ đề thi Toán Học Olympic mới có thể biểu đạt sự phẫn hận trong lòng anh.
**
Thứ hai, Tô Tịch Nhược đúng giờ đến công ty giải trí Vũ Dã, tìm Tưởng Thiên Hồng nói chuyện ký hợp đồng.
Tưởng Thiên Hồng 35, 36 tuổi, trang điểm ăn mặt lưu loát nhìn là biết phụ nữ mạnh mẽ thời hiện đại, mời cô đến phòng hội nghị ngồi xuống, nói kỹ càng tỉ mỉ bàn về bản hợp đồng.
Tô Tịch Nhược đọc hợp đồng cẩn thận, hợp đồng không có vấn đề gì, điều kiện và hoa hồng đều rất hậu đãi.
Nàng đặt hợp đồng xuống bàn, nói với Tưởng Thiên Hồng: "Nếu chị muốn làm việc với em, vậy em sẽ nói trước tình huống của em cho chị biết trước. Có chút đặc biệt, chị nghe xong lại quyết định sau đi."
Tưởng Thiên Hồng bình tĩnh gật đầu: "Em nói đi."
"Em chưa lập gia đình, nhưng có một cậu con trai chín tuổi, cha của bé là ai em cũng không biết."
Tưởng Thiên Hồng không hổ là người đại diện bảng vàng, mặt không đổi sắc ngồi im lặng nghe, suy nghĩ một lát lại hỏi: "Có thể cho chị nhìn ảnh chụp của con trai em được không?"
Tô Tịch Nhược mở di động, vào mục Bộ sưu tập, mở mục ảnh ' con trai thiên sứ đáng yêu muốn chết' ra, cho Tưởng Thiên Hồng xem toàn bộ ảnh chụp của Tô Hoàn.
Tưởng Thiên Hồng nhìn vài giây, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Em có tính cho thằng bé xuất đạo làm ngôi sao nhí không? Chị có thể chu cấp tài nguyên cho thằng bé ..."
Tô Tịch Nhược có loại cảm giác dở khóc dở cười, do dự một chút, mới lên tiếng nói với Tưởng Thiên Hồng: "Đợi thêm một đoạn thời gian đi, để em hỏi ý kiến của thằng bé, nếu Tiểu Hoàn có ý xuất đạo em sẽ nói cho chị biết đầu tiên."
"Được, quyết định vậy đi."
Tưởng Thiên Hồng gật đầu, lại hỏi tiếp: "Em có hy vọng để con của em ra *hấp thụ ánh sáng không?"
*hấp thụ ánh sáng: ý nói phanh phui ra cho mọi người đều biết.
Tô Tịch Nhược lắc đầu: "Thằng bé mới chín tuổi, em không muốn thằng bé chịu áp lực từ truyền thông, *nhất cử nhất động đều có người chú ý, như vậy sẽ làm cuộc sống của thằng bé khó khăn thêm."
*nhất cử nhất động: mọi hành động cử chỉ.
"Chị hiểu được."
Tưởng Thiên Hồng im lặng trong chốc lát, như là đang tự hỏi phương án: "Nếu em không muốn thằng bé hấp thụ ánh sáng, chị sẽ nghĩ cách giúp em bảo vệ tốt cuộc sống của con trai em, nhà em ở nơi nào?"
Tô Tịch Nhược nói một cái địa chỉ.
"Chị biết khu này, tuy rằng khu chung cư này nằm ở trung tâm thành phố, nhưng nó đã quá cũ, công ty bất động sản đang tính đập xây lại ... Hiện giai đoạn này em còn chưa có nổi tiếng, có thể tạm thời trước ở nơi này, chờ em có chút tiếng tăm công ty sẽ thay em sắp xếp chỗ ở. Đến lúc đó em và con trai có thể dọn qua ở chung."
"Dạ được." Tô Tịch Nhược không phản đối.
"Vậy được, mấy vấn đề này của em xem như giải quyết, còn có chuyện gì khác băn khoăn sao?"
"Không có."
"Giờ thì đến lượt chị ..."
Tưởng Thiên Hồng ăn mệt từ một nữ minh tinh, cô rút kinh nghiệm, thực nghiêm túc hỏi Tô Tịch Nhược: "Em có muốn kết hôn không?! Nếu có cơ hội gà vào gia đình giàu có thượng lưu, em sẽ không chút do dự vứt bỏ sự nghiệp, vứt bỏ cuộc chơi theo chồng về nhà dạy con?"
Tô Tịch Nhược bật cười: "Đương nhiên sẽ không, hiện tại em không hề nghĩ đến chuyện kết hôn gả chồng. Con trai em đã chín tuổi, so với kết hôn gả chồng, em càng muốn nuôi con trai thật tốt."
"Độc thân tự do không ràng buộc là tiêu chí của em, một mình muốn chơi cái gì cũng đều được, gả chồng còn phải chịu đựng rất nhiều trói buộc."
"Theo chị nói, thì những ông chủ lớn nhà giàu đó ai thích làm cha kế, em không có cơ hội gả vào nhà giàu thượng lưu đâu. Cho dù em thật sự gặp may mắn, em cũng sẽ không gả, gả vào nơi đó rất rắc rối, em sợ sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của con trai em."
Những lời nói này là tiếng lòng của cô, cô nói được vô cùng thẳng