Có một số việc, Vũ Úc Đông không nghĩ nhắc tới, đặc biệt là chuyện xảy ra năm mười chín tuổi.
Sầm Tân nói xong biết bản thân đã nói sai, lập tức lên tiếng: "Thực xin lỗi."
Vũ Úc Đông lạnh lùng nói: "Cậu còn có chuyện gì nữa không?"
"À, chỉ là có chút buồn bực về chuyện xảy ra tối hôm qua thôi."
Sầm Tân tự biết bản thân đuối lý, dứt khoát nói: "Nếu cậu vội thì mình không quấy rầy cậu nữa."
Vũ Úc Đông treo điện thoại, biểu tình có chút lạnh, gương mặt cuồn cuộn cảm xúc nào đó, biểu cảm nhìn lạnh băng, cuối cùng ép xuống, bắt đầu xăng tay áo xử lý công việc.
Buổi chiều Tô Tịch Nhược có vài cảnh diễn, vẫn luôn ở phim trường.
Mộ Mộc Trần quay xong cảnh này, khoảng cách cảnh sau còn hơn một tiếng nữa, anh trở về phòng nghỉ của riêng mình.
Anh đi ngang qua một phòng nghỉ khác, cửa không đóng, trong lúc vô tình nhìn thấy Vũ Úc Đông đang ngồi ở trong, đang bận gõ bàn phím notebook, hình như là đang làm việc.
Vũ Úc Đông thẳng lưng ngồi ở phòng nghỉ, biểu tình lạnh nhạt, trên tay áo sơmi có cút gài, nhìn là biết đắt tiền, tự nhiên khiến Mộ Mộc Trần cảm thấy đối phương có thần thái của ông chủ lớn.
Nhìn Vũ Úc Đông, anh càng cảm thấy quen thuộc, thật sự là anh từng gặp thần thái này ở nơi nào đó rồi, nhưng anh nghĩ hoài mà không ra.
Anh quay đầu bảo trợ lý đi trước, bản thân bước vào phòng nghỉ được Vũ Úc Đông dùng làm phòng làm việc tạm.
Vũ Úc Đông mắt nhìn thẳng vào màn hình notebook, giống như không phát hiện ra sự có mặt của Mộ Mộc Trần.
Mộ Mộc Trần có chút bất mãn, ra vẻ lạnh băng hỏi Vũ Úc Đông: "Anh thật sự cảm thấy hứng thú đối với Tô Tịch Nhược?"
Vũ Úc Đông bình tĩnh gửi xong email tài liệu, hơi hơi nghiêng người nhìn Mộ Mộc Trần.
Cho dù hiện tại Mộ Mộc Trần lấy tư thế đứng thẳng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Vũ Úc Đông, nhưng Mộ Mộc Trần lại vẫn không có chiếm được chút ưu thế nào.
Bởi vì Vũ Úc Đông chỉ nghiêng người một cái, đã đủ phát ra khí thế nghiền nát Mộ Mộc Trần.
Vũ Úc Đông như cười lạnh, lại như không cười, chỉ nói năm chữ với Mộ Mục Trần: "Liên quan gì đến anh?"
Mộ Mộc Trần có hơi nổi giận, từ nhỏ anh được nuông chiều đến lớn, lại có tật xấu *tự đại tự luyến, nghe mấy chữ này phát ra từ miệng của Vũ Úc Đông cảm thấy vô cùng khó chịu.
*tự đại tự luyến: coi bản thân mình là cái rốn của vũ trụ, cái tôi cao ngất ngưỡng, lại nghĩ ai cũng yêu mình.
"Đừng cho là tôi không nhìn ra tới, anh rất có hứng thú đối với Tô Tịch Nhược."
Vũ Úc Đông hờ hững nhìn Mộ Mộc Trần, lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Để cha cậu tới nói chuyện với tôi, cậu, không đủ tư cách."
Mộ Mộc Trần ngẩn người ra, cười lạnh: "Anh có tư cách gì đòi nói chuyện với cha tôi, anh tính thứ gì?"
Vũ Úc Đông không để ý tới Mộ Mộc Trần.
Anh cảm thấy đặt thời gian vào loại người này đều là lãng phí.
Mộ Mộc Trần thấy Vũ Úc Đông không để ý tới mình, càng khó chịu, dứt khoát không quan tâm, nói: "Anh có bết Tô Tịch Nhược từng có ý đồ quyến rũ tôi không?"
Vũ Úc Đông trực tiếp xem Mộ Mộc Trần là không khí.
Thư ký Khâu từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Mộ Mộc Trần đứng ở trong phòng nghỉ, nhất thời lấy không biết tình huống như thế nào, mơ hồ hỏi: "Anh là ..."
"Người có đầu óc không bình thường."
Vũ Úc Đông nhàn nhạt nói: "Giúp tôi đưa anh ta ra ngoài."
"Anh ..." Mộ Mộc Trần vừa định tức giận mắng người thì nhìn thấy phó đạo diễn Phó Hành từ bên ngoài đi vào.
Anh thân là diễn viên, không thể gây chuyện ở trước mặt phó đạo diễn, nổi giận ở trước mặt mọi người là điều cấm kỵ, đành phải hậm hực rời khỏi.
Phó Hành bước vào, việc đầu tiên chính là đóng cửa.
Mộ Mộc Trần mơ hồ xuyên thấu qua khe cửa còn chưa hoàn toàn đóng lại, nghe được Phó Hành xưng hô với Vũ Úc Đông: "Tổng giám đốc Vũ, không biết ngài còn ..."
Tổng giám đốc Vũ?
Hai chữ này anh thấy rất quen, như là đã nghe qua ở nơi nào đó rồi.
Tô Tịch Nhược quay hết buổi trưa, người có chút mỏi mệt.
Tuy rằng buổi tối còn có một hai cảnh nữa, nhưng phó đạo diễn vẫn nhờ người giúp cô tháo trang sức cởi cổ phục.
Rốt cuộc trang phục cảnh buổi tối sẽ mặc bộ khác.
Cô tẩy trang, xoa xoa cổ có chút nhức mỏi, lấy ra di động gửi tin nhắn cho Tô Hoàn: Tiểu Hoàn, hôm nay mẹ đến khuya mới trở về, con ngủ trước đi, không cần chờ mẹ.
Quá vài phút, Tô Hoàn trả lời tin nhắn: Dạ.
Tô Tịch Nhược cũng không hiểu từ ' dạ ' này của Tô Hoàn rốt cuộc là đợi hay là không đợi.
Ngay sau đó, Tô Hoàn lại gửi thêm một tin: Mẹ là con gái, đêm khuya phải cẩn thận.
Tô Tịch Nhược lập tức cảm giác được sự quan tâm đến từ thiên sứ nhỏ nhà mình, đặc biệt là Tô Hoàn còn tri kỷ gọi cô là "Con gái", điều này làm bà cô già như Tô Tịch Nhược có loại cảm giác được cưng chiều.
Cô mặt mày hớn hở mà nói: Được rồi bảo bối, mẹ đã biết.
Vũ Úc Đông không biết khi nào đi vào phía sau cô, nhò giọng hỏi cô: "Đang cười cái gì vậy?"
"A, hả."
Tô Tịch Nhược cười nói: "Đang gửi tin nhắn với Tô Hoàn, anh chuẩn bị đi rồi sao?"
"Không phải, chuẩn bị đi ăn cơm tối." Vũ Úc Đông đứng ở bên gần cô, hơi hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Tô Tịch Nhược nháy mắt đã hiểu, lập tức nói: "A, vậy để em mời anh ăn bữa cơm, nhưng hình như mấy quán ăn gần đoàn phim không có gì ngon, phải lái xe bảy tám cây số..."
Vũ Úc Đông bình tĩnh cắt ngang: "Vậy vừa lúc, anh lái xe tới nha."
Tô Tịch Nhược : "... Ờ, vậy chúng ta mau đi thôi, em mời."
Tuy rằng cô cũng không có ý từ chối bữa cơm này, nhưng Vũ Úc Đông mãnh liệt ám chỉ cô như vậy, làm cô không biết nên làm cách nào cho phải.
Vũ Úc Đông dẫn cô đến mảnh đất trống đoàn phim làm bãi đỗ xe, tìm được xe của mình, anh bấm chìa khóa cảm ứng điều khiển từ xa mở xe.
Là xe thể thao Bugatti Veyron màu lam.
Tô Tịch Nhược : Trong nhà có quặng ... Thật giàu nha.
Vũ Úc Đông mở cửa ghế phụ giúp cô, sau đó làm động tác quý ông lịch sự mời cô lên xe.
Sau khi lên xe, Vũ Úc Đông khởi động, lái xe ra khỏi bãi đổ, tùy ý hỏi: "Em muốn ăn món gì?"
Tô Tịch Nhược một lời khó nói hết, nhìn động tác xoay vô lăng đẹp không góc chết này của Vũ Úc Đông, một tay lái, một tai chống cằm, hơi hơi nghiêng sườn mặt nói chuyện với cô, cô có cảm giác bay lên lên trời rồi.
Cô cảm thấy ăn lẩu hay ăn món nướng ven đường không phù hợp với thần thái này của Vũ Úc Đông, dứt khoát nói: "Đi ăn buffet đi."
Buffet có rất nhiều món, từ món Trung đến món Tây đều