Vũ Úc Đông cảm thấy nên chậm rãi làm Tô Tịch Nhược tiến vào trong vòng xã giao của mình, quen biết một vài người bên cạnh anh, hòa nhập một chút vào cuộc sống xung quanh anh, như vậy trong tương lai anh sẽ càng dễ dàng theo đuổi.
Anh nghĩ vô cùng tốt đẹp, thậm chí còn sắp xếp kịch bản sẵn cho Sầm Tân, nhưng anh thật không ngờ ...
Đôi khi đồng đội thông minh là yếu tố vô cùng quan trọng.
Trăm triệu lần không thể chọn đồng đội ngu như heo.
Buổi sáng Vũ Úc Đông đến công ty xử lý một ít chuyện, khoảng 3, 4 giờ chiều mới đến phim trường. Lúc anh đến, có chút chuyện không nên xảy ra đã xảy ra.
***
Tô Tịch Nhược giữa trưa mới đi vào phim trường, bắt đầu trang điểm chuẩn bị diễn.
Cô ở trong phòng trang điểm chung nhìn thấy được một người vô cùng quen mắt.
Khang Cần Di.
Cô có chút kinh ngạc nhìn Khang Cần Di: "Em cũng tiến tổ?"
"Dạ." Khang Cần Di cười cười.
"Công ty quản lý nhận giúp em một vai, là nhân vật công chúa đã xuất giá, suất diễn rất ít, chỉ cần xuất hiện một mặt, gây ấn tượng cho đạo diễn, tương lai sẽ có người nâng đỡ."
"Cũng khá tốt, thật vui khi nhìn thấy em ở đây." Tô Tịch Nhược chân thành mà nói.
Khang Cần Di là người thứ hai không có ác ý với cô sau khi cô đi vào thế giới này, cho nên cô nhớ rất rõ. Khi nhìn thấy đối phương cũng tới đoàn phim, trong lòng là thật sự vui vẻ.
Hai người nói vài câu, sau đó ngồi im cho chuyên viên trang điểm làm việc, thực mau đã đến lượt Khang Cần Di đóng phim.
Khang Cần Di là ca sĩ có chút danh tiếng trong giới ca hát, nổi tiếng dựa vào giọng hát, ở giới ca hát coi như là có chút mối quan hệ.
Nhưng hiện tại tiền cát xê của giới ca hát lại không bằng giới điện ảnh, mà hiện tại nghệ sĩ đều chú ý phát triển nhiều mục, công ty quản lý cũng vẫn luôn muốn cho cô tới thử sức mảng điện ảnh, nên tìm cách nhét cô vào đoàn phim Tuyết Mãn Đình.
Kỹ thuật diễn của Khang Cần Di xác thật là không có.
Tô Tịch Nhược vẫn luôn đang đợi Khang Cần Di quay xong là đến lượt cô, nhưng Khang Cần Di một cảnh lại NG thật nhiều lần, không phải biểu cảm quá cứng đờ chính là quên thoại. Cổ Lâm vô cùng táo bạo, làm Khang Cần Di đi xuống nghỉ ngơi trước, đến lượt Tô Tịch Nhược quay.
Tô Tịch Nhược quay xong, nhìn thấy Khang Cần Di ngồi ở trên ghế dài, biểu tình có chút cô đơn.
Cô đi đến gần Khang Cần Di ngồi xuống, nhỏ giọng dịu dàng chỉ đối phương một vài kỹ xảo diễn.
Khang Cần Di nghe xong, cười khổ: "Chị giảng mấy cái đó đều giống cô giáo dạy diễn xuất do công ty mời đến dạy, nhưng có khả năng em không thích hợp để đóng phim, học mãi vẫn không được."
Tô Tịch Nhược im lặng suy nghĩ, suy nghĩ ra một cách: "Hay là em diễn với chị đi, em diễn vai công chúa, chị diễn vai Hoàng Hậu, chúng ta tới thử một chút."
Hai người đứng ở tại chỗ, Tô Tịch Nhược mau chóng hòa nhập trạng thái, dùng biểu tình cao ngạo lạnh lùng lại mang theo chút lười biếng thuộc về riêng Hoàng Hậu vô cùng nhàm chán nhìn công chúa đã xuất giá do phi tần sinh ra.
"Chuyện gì?"
Nhìn khí thế phát ra từ trên người Tô Tịch Nhược, Khang Cần Di lại nhanh chóng rơi vào tâm trạng, giống như bản thân chính là công chúa, có chút nhát gan chất phác nói: "Mẫu hậu, nhi thần ..."
Sau khi diễn xong cảnh này, bế tắc của Khang Cần Di như được mở khóa, lập tức nắm tay Tô Tịch Nhược kích động mà nói: "Chị thật là lợi hại, em cũng diễn được nha, không phải hoàn toàn vô dụng."
Tô Tịch Nhược mỉm cười gật đầu: "Vậy chị chúc em một cảnh qua."
Kế tiếp, quả nhiên Khang Cần Di một cảnh qua.
Khang Cần Di vui vẻ mà đi tới: "Thật sự rất biết ơn chị, em mời chị ăn cơm nha, xem như cảm ơn."
Cô vừa dứt lời, di động lập tức vang lên, sau khi cô nhìn thấy dãy số thì sắc mặt thay đổi, đi đến bên kia nhận cuộc gọi.
Sau khi Khang Cần Di đi, tự nhiên có người xuất hiện bên cạnh Tô Tịch Nhược, quen thuộc ngồi xuống.
Vũ Úc Đông mang theo nụ cười nhạt nhìn cô.
Dưới ánh nắng đầu giờ trưa, càng tăng thêm vẻ thành thục cho người đàn ông này, nhìn dịu dàng ấm áp, đôi mắt phát sáng, nụ cười tươi tắng.
Anh như mang theo vầng sáng chói chang trên người, nhìn cô cười.
Trong nụ cười như mang theo dịu dàng và chiều chuộng.
Tô Tịch Nhược bị ý nghĩ của bản thân làm hoảng hốt, lòi đâu ra dịu dàng và chiều chuộng, chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Bọn họ bất quá chỉ là bạn, bè, bình, thường.
Vũ Úc Đông nhẹ giọng hỏi: "Buổi tối anh và em cùng ăn một bữa cơm được không?"
Tô Tịch Nhược do dự, lắc đầu: "Không được, buổi tối còn có cảnh quay đêm, đi ra ngoài ăn cơm có chút phiền phức."
"Anh đã hỏi qua phó đạo diễn, cảnh quay đêm của em bắt đầu lúc 9 giờ tối, anh lái xe đến chỗ nào gần gần ăn cơm, bảo đảm sẽ về kịp."
"Ngay cả vấn đề này đạo diễn cũng nói cho anh biết sao?!."
"Đúng vậy."
Vũ Úc Đông nửa thật nửa giả nói: "Người do Kim chủ phái tới, khẳng định không ai dám đắc tội."
Cô cười, nói: "vậy có phải em chỉ cần ôm chặt đùi của anh là được?"
"Chính xác."
Vũ Úc Đông thật sự nghiêm túc gật đầu: "Chỉ cần em nguyện ý ôm, anh khẳng định cho em ôm thoải mái."
Tô Tịch Nhược cảm thấy hôm nay không có cách nào tiếp tục nói nữa, lại nói nữa đi sẽ biến thành tán tỉnh lẫn nhau, dứt khoát nói: "Vẫn là không được đâu, đi chung với anh, sẽ làm người khác cho rằng em là dân dựa mặt ăn cơm."
"Chẳng lẽ em không phải dựa mặt ăn cơm?"
Vũ Úc Đông ra vẻ khiếp sợ nhìn cô: "Em đẹp như vậy mà, anh vẫn luôn cảm thấy em là dựa vào mặt ăn cơm không đó nha."
Vũ Úc Đông lớn lên cao lớn đẹp trai, toàn thân đều là hàng hiệu, khí chất cao ngạo lạnh lùng tự phụ, cái loại dựa mặt ăn phải nói đến anh sẽ giống hơn.
Đây là một lời ca ngợi vô cùng thành khẩn phát ra từ trong lòng anh.
Chính là bởi vì quá thành khẩn, nên ánh mắt luôn luôn sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
Tô Tịch Nhược càng ngượng ngùng nhìn Vũ Úc Đông.
Mỗi khi đến lúc này, cô đều sẽ cảm thấy Vũ Úc Đông có ý đối với cô, chỉ là màn cửa sổ giấy không ai dám đâm thủng mà thôi.
Nhưng cô lại sợ bản thân cảm giác sai, không muốn nói cái gì nữa, đành phải làm bộ không hiểu, đi theo nói giỡn: "Cảm ơn anh khen ngợi, em đúng thật là rất xinh đẹp."
Thật ra cô cũng cảm thấy bản thân rất xinh đẹp, ha ha.
Vũ Úc Đông nhìn cô, sau đó nở một nụ cười nhạt, nhìn trong chốc lát, nói: "Đi ăn chung với anh đi, còn có một bạn cũng tới, người đó cũng mang theo bạn gái."
"Cái người bạn đó vẫn luôn trào phúng anh không có đến một người bạn nữ nào, còn thường xuyên chê cười anh. Nếu em đi với anh, như vậy đủ để chứng minh anh cũng có bạn là người khác phái, được không?"
Tô Tịch Nhược cảm thấy rất kỳ lạ: "Tại sao người bạn đó của anh lại nói anh không có đến một người bạn khác phái?"
"Bởi vì người bạn đó vẫn luôn cảm thấy anh quá cao ngạo lạnh lùng."
"Anh không cao ngạo lạnh lùng nha."
Tô Tịch Nhược trên dưới đánh giá Vũ Úc Đông một lát, tuy rằng khí chất của anh cao ngạo lạnh lùng thiệt, nhưng lúc chân chính nói chuyện thì lại săn sóc dịu dàng: "Tại sao người đó lại nói anh như vậy?"
"Anh cũng không biết."
Vũ Úc Đông nói: "Anh cũng không biết nữa, chắc do anh cao ngạo lạnh lùng mà ra."
Thật ra chân chính nguyên nhân, đại khái chính là anh hai mặt, đối mặt với Tô Tịch Nhược anh chưa bao giờ cao ngạo lạnh lùng.
Tô Tịch Nhược bị anh chọc cười.
"Cho nên ..."
Giọng Vũ Úc Đông trở nên có chút trầm: "Em đi với anh đi, được không?"
Người đàn ông đẹp trai cao lớn thành thục, dùng một đôi mắt đen nhánh, chân thành mà nhìn cô.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, biểu tình này của Vũ Úc Đông, có loại hơi thở thật sạch sẽ.
Quả thật chính là đánh thẳng vào điểm yếu của cô mà, người đàn ông đẹp trai trưởng thành tỏ ta đáng yêu ... Biểu cảm này làm con tim bé nhỏ của cô tan chảy.
Cô trong lòng mềm nhũn, suýt nữa mở miệng đồng ý.
Nhưng may mắn là cô vẫn còn chút minh mẫn, giải thích với Vũ Úc Đông: "Xin lỗi, em vừa mới đồng ý đi ăn chung với một nữ diễn viên khác, nên không thể ra ngoài ăn cơm với anh được."
Vũ Úc Đông: " ... Như vậy sao."
Nói đến cũng khéo, vừa nói xong thì Khang Cần Di đi tới, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tô Tịch Nhược: "Vô cùng xin lỗi chị, chiều nay em còn có chút việc, nên không thể đi ăn cơm chung với chị được, chị thứ lỗi cho em nha."
Tô Tịch Nhược: " ... "
Vả mặt tới quá nhanh, tựa như gió lốc.
"Không sao đâu em."
Tô Tịch Nhược dùng kỹ thuật diễn hoàn mỹ tới che dấu xấu hổ: "Vừa lúc chị cũng ..."
Cô đang muốn tìm lý do thoái thác, thì Vũ Úc Đông buột miệng thốt ra: "Cô ấy cũng có hẹn ... Với tôi."
Khang Cần Di kinh ngạc hỏi: "Thật vậy chăng?"
Không trâu bắt chó đi cày, cự tuyệt cũng không được, Tô Tịch Nhược nói: "Đúng vậy."
Khang Cần Di nhìn qua nhìn lại giữa Tô Tịch Nhược và Vũ Úc Đông, bỗng nhiên tươi cười ái muội: "Vậy là tốt rồi, em đã hiểu."
Tô Tịch Nhược : " ... "
Ê, không phải đâu, em hiểu cái gì mà hiểu, nói rõ ràng một chút đi.
***
Kết quả chính là, Vũ Úc Đông dẫn Tô Tịch Nhược, "người bạn khác phái" đến nhà hàng nơi anh hẹn với người bạn kia của mình.
Dọc theo đường đi, Vũ Úc Đông an ủi Tô Tịch Nhược: "Không có việc gì, em đừng lo lắng, người bạn kia của anh cũng mang theo bạn gái."
Bất quá chỉ là bạn gái tình một đêm.
Vòng qua vòng lại, nói không sẽ là bạn gái trong tương lai.
Nhưng lúc tới nhà hàng, Tô Tịch Nhược kinh ngạc khi nhìn thấy Khang Cần Di cũng ở.
Mà bên cạnh Khang Cần Di là một người đàn ông nhìn rất phong lưu, giơ tay vẫy ra hiệu cho Vũ Úc Đông.
Khang Cần Di kinh ngạc nhìn Sầm Tân: "Anh nói còn có bạn muốn tới, chính là ... Bọn họ?"
"Đúng vậy."
Sầm Tân cười nói: "Bọn họ tới, chúng ta có thể chuẩn bị gọi món ăn."
Mặt khác ba người: Bốn mắt nhìn nhau.jpg
Chỉ có Sầm Tân ngốc nghếch ngọt ngào hoàn toàn ở trạng huống ngoài cuộc không biết gì, vui vẻ mời bọn họ ngồi xuống, còn làm mặt quỷ chế nhạo Vũ Úc Đông, ý tứ chính là: Yên tâm, anh đây nhất định sẽ phối hợp thật tốt.
Vũ Úc Đông không biết tại sao anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bất an.
Anh bắt đầu có cảm giác, bản thân gọi Sầm Tân tới chính là một sai lầm thật lớn.
Nữ ca sĩ tình một đêm với nó, hình như có quen biết với Tịch Nhược, trường hợp này nằm trong tiểu thuyết kịch bản có phải không được tốt lắm thì phải!!!
Anh có chút muốn hủy bỏ kế hoạch ...
Sầm Tân chọn vài món ăn, sau đó giao thực đơn cho Vũ Úc Đông: "Địa phương hẻo lánh, cũng không có món gì ăn ngon, tạm chấp nhận đi."
Người nghèo Tô Tịch Nhược nhìn thực đơn, món bít tết có giá hơn một ngàn đồng, tỏ vẻ không dám nói lời nào.
Vũ Úc Đông hỏi Tô Tịch Nhược: "Em muốn ăn cái gì?"
Tô Tịch Nhược tùy ý quét mắt nhìn thực đơn: "Món bò bít tết đi."
"Được." Vũ Úc Đông giúp cô chọn bò bít tết, lại chọn chút món ăn kèm và đồ ngọt.
Sầm Tân mỉm cười nhìn Tô Tịch Nhược tự giới thiệu: "Chào em, anh tên là Sầm Tân, là ..."
Thật ra anh muốn nói là anh em tốt, khi còn nhỏ còn mặc chung một cái quần thủng đáy lớn lên. Nhưng lại cảm thấy hình dung này quá thô tục, không thích hợp nói trước mặt con gái, dứt khoát thay đổi lý do thoái thác: "Là anh em tốt đã kết bái trời đất."
Tô Tịch Nhược vẻ mặt nghi hoặc, kẻ có tiền như bọn họ đều lưu hành cách giới thiệu bản thân như vậy sao?
Cô đời trước cũng coi như đi qua không ít thảm đỏ, tham gia không ít tiệc tối thượng lưu, lại chưa từng nghe nói vụ anh em kết bái này.
Chẳng lẽ thật sự không phải là con ông cháu cha sao?!
Tô Tịch Nhược cười hai tiếng: "Em tên Tô Tịch Nhược."
"Chào em." Sầm Tân mỉm cười hiền lành, nỗ lực giả bộ làm người đàn ông phong độ lễ phép.
Vũ Úc Đông cho Sầm Tân một ánh mắt. Đáng tiếc, Sầm Tân thấy nhưng không hiểu, vẫn vô tư nói chuyện phiếm với Tô Tịch Nhược, kịch bản chuẩn bị tốt từ sáng sớm coi nhưng đi tong.
Nhân viên phục vụ mang bình nước trái cây lên, Vũ Úc Đông giúp Tô Tịch Nhược rót một ly, Sầm Tân lập tức thổi phồng: "Tô tiểu thư, Úc Đông nhà