Dưới sự sắp xếp của Vũ Úc Đông, ba người thực mau đã đến nơi làm xét nghiệm DNA, lấy máu của Vũ Úc Đông và máu của Tô Hoàn đi kiểm tra đo lường DNA.
Kết quả kiểm tra buổi chiều mới ra tới, Vũ Úc Đông sửa sang lại tâm tình, đề nghị cùng đi ăn cơm.
Anh có cảm giác hiện tại bản thân mình như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, đã hạ quyết tâm làm cha dượng, không ngờ tới, quanh co lòng vòng, vậy mà Tô Hoàn lại có khả năng là con trai ruột của anh.
Anh nỗ lực làm bản thân giữ vững bình tĩnh, có là niềm hạnh phúc may mắn của anh, còn không thì đi theo số phận vậy.
Trên đường đi ăn cơm, Tô Tịch Nhược thử giải thích với Tô Hoàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô vừa mới mở miệng nói mấy chữ, Tô Hoàn đã bình tĩnh trả lời: "Mẹ, con biết nó có nghĩa gì."
Tô Tịch Nhược kinh ngạc hỏi: "Con biết?"
"Dạ."
Tô Hoàn gật đầu, gương mặt nhỏ lạnh nhạt tiếp tục nói: "Nếu kết quả DNA chứng ming, chú Vũ thật sự là ba của con, vậy chú ấy chính là người đàn ông xấu xa kia."
Tô Tịch Nhược suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Vũ Úc Đông cũng hiếm khi hiện ra biểu tình như ăn phải phân.
Tô Tịch Nhược tò mò hỏi: "Tại sao chú Vũ là ba con, thì chú ấy chính là người đàn ông xấu xa?"
"Nhiều năm như vậy, chú ấy mặc kệ mẹ, mặc kệ con, không có hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng con, như vậy còn không phải chính là người đàn ông xấu xa sao?!" Tô Hoàn nghiêm túc nói.
Giọng của cậu nhóc non nớt thuần túy, nói ra đạo lý làm hai người lớn không có cách nào phản bác.
Vũ Úc Đông: " ... "
Anh cảm thấy bản thân không có lời nào để nói.
Vẫn là chờ kết quả xét nghiệm DNA ra tới đi, anh cảm giác tính cách của anh và con trai, có khả năng không hợp ...
Một bữa cơm, ba người đều ăn không biết mùi vị, không khí rất im ắng.
Buổi chiều, vài người cùng đi lấy kết quả xét nghiệm DNA.
Kết quả ra tới, Tô Hoàn là con trai ruột của Vũ Úc Đông.
Bây giờ Tô Tịch Nhược mới có loại cảm giác " Ồ! thì ra mình thật sự sống trong tiểu thuyết nha".
Mấy ngày hôm trước, Vũ Úc Đông còn nói, nếu quen với cô, anh sẽ xem Tô Hoàn như con trai ruột của mình.
Kết quả không qua mấy ngày, Tô Hoàn thật sự trở thành con trai ruột của anh.
Cô cảm giác mười phần huyền huyễn.
Vũ Úc Đông cầm giám định kết quả, biểu tình rất phức tạp nhìn Tô Hoàn.
Tô Hoàn cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ gì.
Vũ Úc Đông hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta đi về nhà trước đi."
Dọc theo đường đi, tài xế lái xe, ba người phía sau xe đều có vẻ im ắng đầy tâm sự.
Trở lại khu chung cư, Vũ Úc Đông đi theo mẹ con Tô Tịch Nhược và Tô Hoàn, muốn đi vào trong nhà nói chuyện.
Trăm triệu không ngờ tới chính là, Tô Hoàn chắn ở trước cửa, nhìn Vũ Úc Đông với vẻ mặt đề phòng, bé nghiêm túc nói: "Mẹ con không được thông minh cho lắm, chú, người đàn ông xấu xa, chú muốn làm gì mẹ con?"
Vũ Úc Đông: " ... "
Anh bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác lên cơn đau tim khi có đứa con trai ngỗ nghịch.
Anh rốt cuộc xấu xa chỗ nào hả?!
Không phải hôm nay mới đi xét nghiệm DNA sao, hôm nay anh cũng vừa mới biết nha.
Vũ Úc Đông cảm thấy bản thân rất oan uổng.
Nhưng cẩn thận nghĩ kỹ lại, năm đó là anh sơ sót, không có điều tra rõ mọi chuyện, làm chậm trễ suốt mười năm, xác thật là lỗi của anh.
Từ điểm đó đi lên nói, anh "xấu xa" một cách rõ ràng.
Tô Tịch Nhược dở khóc dở cười nhìn Tô Hoàn che chắn ở trước mặt Vũ Úc Đông, không cho anh vào anh, có chút vui mừng và cảm khái của một người mẹ.
Con trai che chở mẹ như vậy, nếu cô thật sự cùng Vũ Úc Đông ở bên nhau, cũng không cần lo lắng tương lai cãi nhau không ai giúp cô.
Thật ngoan.
Ủa? Không đúng, chưa gì mà cô đã nghĩ đến cảnh cô và Vũ Úc Đông ở bên nhau là sao?
Vũ Úc Đông không có biểu tình gì nhìn Tô Hoàn, nhàn nhạt nói: "Muốn nói chuyện với mẹ con con."
Tô Hoàn bậm môi, không nói cái gì, cũng không cho vào nah2.
Vũ Úc Đông: " ... "
Anh bỗng nhiên làm ba giữa đường, bây giờ anh có thể hiểu được cảm giác của một người ba khi đối mặt với con trai đang bước vào thời kỳ