Tô Tịch Nhược không phát hiện có người đang chụp lén cô và Vũ Úc Đông mang theo con trai đi ăn cơm.
Ba người ở bên nhau càng ngày càng có cảm giác một nhà ba người.
Tô Hoàn đè ép kẹp ở giữa hai người, tay trái cầm tay Tô Tịch Nhược, tay phải ... Trống rỗng.
Dù sao sẽ không chạm vào tay Vũ Úc Đông, ba người cùng đi ăn cơm, Vũ Úc Đông giống như người hầu.
Xem như từ nhân viên công ty giải trí Vũ Dã, biến thành bảo mẫu baba của Tô Hoàn.
Thời gian đóng phim rất khẩn, cho nên bọn họ đi nhà hàng gần đó ăn cơm.
Chọn xong món, Vũ Úc Đông thương lượng với Tô Tịch Nhược: "Anh làm thư ký Khâu điều tra mấy trường học xung quanh, tháng chín này Tiểu Hoàn sẽ khai giảng, chính thức là hịc sinh lớp 4. Có thể chuyển tới một ngôi trường tư nhân gần khu mình ở, điều kiện giáo dục so với ngôi trường hiện tại tốt hơn rất nhiều."
Tô Tịch Nhược nghe thật động tâm.
Bình tĩnh mà xem xét, là phụ huynh ai cũng đều muốn cho con cái của mình tiếp thu nền giáo dục xuất sắc nhất, muốn để con cái trở thành người có học thức.
Cô hỏi thử ý kiến của Tô Hoàn: "Tiểu Hoàn muốn chuyển trường không con?"
Tô Hoàn nhíu mày, không nói lời nào.
Vũ Úc Đông lại nói: "Hạ Hoài Thụy cũng sẽ chuyển đến đó."
"Hạ Hoài Thụy cũng chuyển?"
"Đúng vậy."
Vũ Úc Đông mỉm cười nói tiếp: "Chị của anh lấy chồng lúc còn học đại học, hai người là bạn cùng trường. Sau khi hai người tốt nghiệp thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lúc sinh thằng bé điều kiện không được tốt lắm, cũng không muốn anh ra tiền, nên mới để thằng bé học trường công tốt nhất."
"Mấy năm nay điều kiện đã tốt hơn trước, muốn đưa thằng bé đến trường tư nhân. Ngày hôm trước anh giúp Tiểu Hoàn hỏi chuyện trường học, cũng thuận tiện hỏi Hoài Thụy. Thằng bé nói, nếu Tiểu Hoàn đồng ý, thằng bé sẽ chuyển."
"Con xem, có bạn chuyển chung với con nè."
Tô Tịch Nhược cười cười: "Vậy con có muốn chuyển không?"
Tô Hoàn di chuyển tầm mắt, lẩm bẩm: "Con không cần bạn."
Quả thực giống y chang Vũ Úc Đông khi cô làm gì khiến anh không thích.
Cậu bé nói một đằng nghĩ một nẻo nhìn ra ngoài cửa sổ, làn da trắng lộ chút đỏ hồng, non nớt đáng yêu.
Cô cố ý đùa nói: "Vậy nếu Tiểu Hoàn thật sự chuyển trường, chúng ta đừng nói với các bạn cùng lớp, cũng không chuyển đến chung một trường với Hoài Thụy luôn hen?"
Tô Hoàn giống như muốn nói cái gì, nhưng ngại mặt mũi, cúi đầu, không nói một lời.
Bộ dáng muốn nói lại thôi, còn ngượng ngùng lấp lửng, quả thực quá đáng yêu.
Tô Tịch Nhược trực tiếp cười ra tiếng, xoa đầu tóc Tô Hoàn: "Tiểu Hoàn thật đáng yêu."
Tô Hoàn ngẩng đầu, có chút không vui nhìn cô.
Tô Tịch Nhược cười tủm tỉm xoa xoa gương mặt của con trai, làn da của nhóc con xúc cảm thật tốt, thật non mịn.
Nụ cười của Vũ Úc Đông cất chứa dịu dàng, nhìn mẹ con bọn họ trêu ghẹo lẫn nhau.
Đợi một lát, mới lên tiếng đề nghị: "Chuyện này có thể chờ Tiểu Hoàn kết thúc chương trình học lớp 3, còn đến bảy tháng, còn nhiều thời gian, khi đó chúng ta sẽ quyết định sau, không gấp."
***
Vũ Úc Đông mang theo Tô Hoàn tới đoàn phim có hai ngày mà Tô Hoàn đã trở thành bé cưng của cả đoàn phim.
Ai nhìn đến cậu bé chín tuổi lạnh lùng đáng yêu như bé đều muốn đi lên xoa bóp chọc ghẹo cậu, đặc biệt là lúc xụ mặt Tô Hoàn, giống như ông cụ non, cố tình giọng còn rất thuần túy non nớt, vô cùng có hiệu quả tương phản, đáng yêu chết được.
Không ít trong đoàn phim đều thích nói chuyện với Tô Hoàn.
Vài ngày sau, Tô Hoàn rời đi, Tô Tịch Nhược tiếp tục khẩn trương đóng phim.
Trải qua bảy tháng ròng rã, đoàn phim rốt cuộc cũng đóng máy, Tô Tịch Nhược nhanh chóng về nhà nghĩ ngơi dưỡng sức.
Có lẽ là bởi vì đang đóng phim nên Vũ Úc Đông không có tiếp tục hỏi Tô Tịch Nhược về chuyện kết hôn, ngược lại là một chút, một chút xuất hiện dần trong sinh hoạt của cô.
Phương thức của anh có thể nói không âm thanh không tiếng động, từng chút từng chút bước chân vào sinh hoạt của hai mẹ con, nhưng sau đó lại cường thế bá đạo không bao giờ chịu rời đi.
Đây là Vũ Úc Đông.
Ngày đầu tiên Tô Tịch Nhược về nhà nghỉ ngơi sau khi tan tầm anh lập tức chạy tới, mang theo cơm hộp cả nhà ba người cùng nhau ngồi ăn.
Cô liên tục đóng phim để đuổi kịp tiến độ, nên rất mệt và kiệt sức, vừa trở về đã trực tiếp ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy Vũ Úc Đông và Tô Hoàn về nhà, còn mang theo cơm về cho cô.
Cô bỗng nhiên có loại trong nhà có hai người đàn ông, một lớn một nhỏ, đều làm hết mọi chuyện, cô chỉ cần đóng vai cá mặn nằm ở nhà chờ ăn.
Cô cũng có chút ngượng ngùng, tự giác phụ hai cha con lấy cơm hộp ra đặt ở trên bàn cơm, hỏi Tô Hoàn: "Hôm nay Tiểu Hoàn tự trở về, hay là đi với chú Vũ?"
"Chú Vũ đón con."
Tô Hoàn nói, lại nói thêm một câu: "Con đã nói không cần rồi, nhưng chú ấy nói nếu chú ấy có thời gian sẽ tới đón con."
Vũ Úc Đông đi đến gần người Tô Tịch Nhược, săn sóc giúp cô cầm hộp cơm: "Bởi vì Hoài Thụy nói với anh, trong lớp có người ức hiếp Tiểu Hoàn vì nói thằng bé không có ba. Cho nên anh mới đón đưa thằng bé vài lần, bạn trong lớp sẽ biết Tiểu Hoàn có ba, sẽ không làm phiền thằng bé nữa."
Tô Hoàn chu chu cái miệng nhỏ, nhưng không có phản bác.
Tô Tịch Nhược mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hai cha con.
Ba người cùng nhau ăn cơm, rất có cảm giác gia đình ấm áp.
Tô Tịch Nhược bắt đầu nghiêm túc suy xét chuyện gả cho Vũ Úc Đông.
Có đôi khi, mọi chuyện xảy ra rất đột nhiên, không kịp phòng ngừa.
Vài ngày sau, Tuyết Mãn Đình phát sóng, thực mau đã đến lượt nhân vật Dung tiệp dư mà Tô Tịch Nhược đóng vai lên sân khấu.
Trước thời điểm cô lên sân khấu, đoàn phim Tuyết Mãn Đình đã quảng cáo tuyên truyền hình ảnh của cô, nhân vật Tô Tịch Nhược đóng vừa xuất hiện trong một tập hiệu quả hưởng ứng của khán giả thật tốt, không ít người đều thích diễn viên có giá trị nhan sắc cao, kỹ thuật diễn tốt.
Có người vào trang Weibo của Tô Tịch Nhược khen kỹ thuật diễn của cô rất tốt, Tưởng Thiên Hồng còn nhân cơ hội tuyên truyền bỏ tiền mua để duy trì tên tuổi của cô kéo dài trên đầu trang tin tức Weibo.
Nhưng sau đó không bao lâu, lập tức có người tuôn ra tin cô chưa kết hôn đã có con, con trai đã chín tuổi.
Phơi ra hình ảnh cô và Tô Hoàn tay trong tay đi trên đường.
Xem bối cảnh ảnh chụp, là mấy ngày trước ở trước cổng phim trường đoàn phim.
Sắc mặt Tô Tịch Nhược lập tức thay đổi.
Cô ở giới giải trí, dựa vào giới giải trí kiếm tiền ăn cơm, theo lý nên thừa nhận mưa gió trong giới giải trí.
Nhưng Tô Hoàn không phải, thằng bé chỉ là một học sinh tiểu học, là trẻ vị thành niên, đúng là lứa tuổi ngây thơ hoạt bát nhất, những người này nói cô chưa kết hôn đã có con, như vậy chẳng khác gì kéo theo Tô Hoàn xuống bùn?!
Phía dưới khu bình luận trên trang Weibo của cô vừa thấy chính là có người cố ý dẫn đường.
—— "Có đứa con trai lớn như vậy, là chưa kết hôn đã có con sao?"
—— "Hiện tại giới giải trí đều rối loạn như vậy hả, hơn mười đã có thai sinh con hơn hai mươi tuổi mới ra tới diễn kịch, thật là 666."
—— "Đậu, *dưa ngon, tôi ăn no thật nha, không thưởng thức loại tuổi còn trẻ đã quan hệ nam nữ bậy bạ rồi sau đó lại đến giới giải trí bán thảm."
*dưa ngon: ý nói thông tin, tin tức về đời tư người khác.
Tô Tịch Nhược sắc mặt lạnh lùng nặng nề, trực tiếp gọi điện cho Tưởng Thiên Hồng: "Trước hãy đè ép xuống, những bình luận xúc phạm đến Tô Hoàn đều khiếu nại hết, còn những nghị luận về em thì cứ tạm thời để đó."
Tưởng Thiên Hồng dứt khoát nói: "Em yên tâm, từ khi biết con có con, chị đã chuẩn bị vài dự án khẩn cấp, hiện tại đã cho người đi làm."
Tô Tịch Nhược thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, một dãy số xa lạ gọi vào, cô chuyển tiếp.
"Tô Tịch Nhược?"
Đầu điện thoại bên kia là một giọng có chút quen thuộc, nhưng cô đoán không ra là ai.
"Anh là?"
"Tôi là Mộ Mộc Trần."
Tô Tịch Nhược kỳ lạ trả lời: "Mộ tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì sao?"
Mộ Mộc Trần cũng không biết bản thân mang tâm tình gì mà bấm số gọi cho cô, anh cho rằng Tô Tịch Nhược là người theo đuổi điên cuồng, muốn dùng tất cả các loại biện pháp khiến cho anh chú ý.
Nhưng hiện tại xem ra, Tô Tịch Nhược có con, sau lần tống cổ xuống xe kia thì hình như cô đã không có chút hứng thú nào với anh ...
Mộ Mộc Trần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi lâu, vẫn quyết định gọi cho Tô Tịch Nhược hỏi một chút.
"Cô ... Có con?"
Tô Tịch Nhược không biết tại sao Mộ Mộc Trần lại gọi cho cô, lạnh nhạt trả lời: "Mộ tiên sinh, chuyện tôi có con hay không, đều không có quan hệ với anh. Nếu anh không có chuyện gì khác, tôi xin phép cúp máy."
"Từ từ!"
Mộ Mộc Trần bỗng nhiên gọi cô lại, sau một lúc lâu im lặng mới hỏi: "Lúc trước ở công ty giải trí Vũ Dã, tại sao cô lại muốn quyến rũ tôi?"
"Anh coi như lúc ấy đầu óc tôi động kinh đi."
Giọng Tô Tịch Nhược không phập phồng trả lời: "Chuyện kia tôi thật lòng xin lỗi anh, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta không có gì để nói tiếp."
Cô trực tiếp cúp máy.
Mộ Mộc Trần nghe âm thanh tút tút tút trong điện thoại, không biết tại sao anh lại cảm thấy thiếu vắng cái gì đó.
Tô Tịch Nhược buông di động không đến một phút đồng hồ, di động lại vang lên.
Lần này gọi điện thoại tới chính là Vũ Úc Đông, Vũ Úc Đông giọng vững vàng bình tĩnh, an ủi cô: "Tin tức trên mạng em không nên gấp gáp, anh đã cho người đi xử lý."
"Ừm."
Tô Tịch Nhược lên tiếng: "Thật ra em cũng không sốt ruột, nhưng em lại lo lắng Tiểu Hoàn sẽ bị tổn thương."
Vũ Úc Đông mỉm cười nói: "Thật ra chuyện này có một biện pháp giải quyết tốt nhất."
"Cách gì?"
Tô Tịch Nhược không biết khi nào đã bị anh mang trật.
Vũ Úc Đông giọng dịu dàng thong thả, giống như nước suối thanh triệt chậm rãi chảy qua: "Chúng ta có thể nói thẳng, Tiểu Hoàn là con trai của hai chúng ta, con trong giá thú, chẳng sợ lên xe trước mua vé bổ sung sau, nhưng đó cũng là con trong giá thú."
Tô Tịch Nhược suýt nữa làm rớt di động, "Anh ... Anh nói cái gì?"
"Anh nói, chúng ta kết hôn đi."
Người đàn ông giọng trầm thấp dịu dàng xuyên thấu qua di động truyền tới lỗ tai cô, cô nghe mà vành tai nóng lên từng đợt.
Cô vẫn luôn không thể chống đỡ loại giọng dịu dàng này của Vũ Úc Đông.
"Anh, anh ..."
Mặt cô có chút đỏ, làn da trắng như sứ nhiễm chút màu đỏ: "Tại sao anh lại nói chuyện này vào lúc này ..."
Cô chậm rãi thu nhỏ giọng, nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
"Không phải lúc này mới nói, mà là ... Vẫn luôn nghĩ trogn đầu, nghĩ chừng nào em mới đồng ý gả cho anh."
Vũ Úc Đông nói nói, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài: "Anh đã đợi gần hai tháng, khi nào mới có thể chờ đến câu trả lời của em?"
Tô Tịch Nhược thực quẫn bách.
Cô không phải chán ghét Vũ Úc Đông, chỉ là vẫn luôn tránh nghĩ đến chuyện này.
Thật ra trong lòng cô không phản đối gả cho Vũ Úc Đông.
Cô cẩn thận nghĩ, cô là thật lòng thích anh.
Thích sự thành thục, phong độ, săn sóc của đối phương, cũng thích mỗi lúc anh và Tô Hoàn cãi nhau, càng thích cái tính trẻ con của anh, thích anh thích anh rất nhiều rất nhiều ...
Cô thích, nhưng lại không biết cách biểu đạt, hơn nữa trước đó vẫn luôn vội vàng đóng phim, nên vẫn luôn trì hoãn chuyện này, hiện tại một lần nữa nhắc tới. Cô mới phát hiện, thì ra cô vẫn luôn còn nhớ rõ chuyện này.
Cô hàm hồ nói: "Để em hỏi Tiểu Hoàn, nếu thằng bé không phản đối ... Vậy, vậy ..."
Vũ Úc Đông lập tức nói: "Ngày mai chúng ta đi lãnh chứng."
Tô Tịch Nhược: " ... "
Cần nhanh chóng như vậy sao?
Đêm đó, Vũ Úc Đông cố ý không có tới căn phòng đối diện, Tô Tịch Nhược thương lượng với Tô Hoàn chuyện cô và Vũ Úc Đông kết hôn.
Ăn xong cơm chiều, cô vẫn luôn ở tự hỏi phải nói chuyện này với Tô Hoàn như thế nào, không nghĩ tới cơm nước xong Tô Hoàn chủ động hỏi cô: "Mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?"
Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn bé: "Sao Tiểu Hoàn lại biết mẹ có chuyện muốn nói với con?"
Tô Hoàn hơi khép hờ mắt, lông mi thật dài che lại tầm mắt, sắc mặt của bé có chút mơ hồ, nói tóm lại vẫn là có chút im lặng: "Bởi vì lúc ăn cơm, mẹ vẫn luôn nhìn con, như có chuyện gì đó muốn nói với con."
Tô Tịch Nhược: "Rõ ràng như vậy sao?"
Cô một người trưởng thành như cô, lại không thể giấu nổi tâm sự trước mặt con trai?
"Thực rõ ràng."
Tô Hoàn vô cùng khẳng định gật đầu: "Hơn nữa ... Chú Vũ cũng không có mặt ..."
"Có quan hệ gì với chú Vũ?"
Tô Hoàn nghiêm túc xụ mặt phân tích: "Hôm nay không nghe được giọng của chú Vũ, cũng không thấy bóng dáng của chú ấy đâu, mấy ngày trước, chỉ cần vừa về nhà thì chú sẽ