Tô Hoàn vẫn cúi đầu không một tiếng động, không khí bắt đầu gian lan tràn giữa hai mẹ con.
Tô Tịch Nhược không vội, cô có kiên nhẫn chờ Tô Hoàn, vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bé.
Không biết qua bao lâu, Tô Hoàn rốt cuộc ngẩng đầu.
Thật ra bé muốn nói không cần nhắc đến chuyện này, nhưng không biết làm sao, nhìn đến ánh mắt chứa đầy cổ vũ của Tô Tịch Nhược, bé lại nuốt những từ đó vào lòng, nhẹ giọng nói: "Con cảm thấy con không có làm sai, Lâu Tường đoạt đồ của con, nên đánh."
Rốt cuộc Tô Hoàn chỉ là một đứa trẻ, nhịn không được cơn tức, nói xong lời cuối cùng thì có chút giận dỗi.
Tô Tịch Nhược khe khẽ thở dài, dùng một loại giọng điệu bình thản dịu dàng giải thích.
"Đầu tiên, Lâu Tường đoạt đồ của con, là cậu ta làm sai trước, con có thể cướp về, có thể dùng cách thức bạo lực một chút để cướp về, nhưng ra tay đánh người, ấn bạn ở trên mặt đất đánh, đặc biệt là còn lưu lại vết thương rõ ràng ở trên người, do đó có chuyện gì con rất dễ dàng đuối lý ..."
Tô Hoàn nhấp môi, gương mặt nhỏ thoạt nhìn rất không vui.
Tô Tịch Nhược trầm ngâm một lát, lại giải thích.
"Mẹ chỉ là cảm thấy, nếu con chủ động đánh người, phải có đúng mực, không thể lưu lại vết thương rõ ràng ... Một khi để lại vết thương trên cơ thể, như vậy có rất nhiều thời điểm dù chúng ta có lý cũng sẽ trở nên vô lý. Ví dụ như chuyện xảy ra hôm nay, con đánh Lâu Tường, vết thương chồng chất trên cơ thể như vậy, cô Hồ sẽ không tự giác mà thiên vị Lâu Tường ..."
Cô dừng một chút, cảm thấy rất khó xử, sợ giải thích như vậy không rõ ràng lắm, nhưng lại sợ giải thích quá rõ ràng, có phải sẽ dạy hư thằng bé hay không?!
Sau khi do dự một lúc lâu, vẫn cảm thấy nên giải thích cặn kẽ cho bé hiểu, làm một đứa con trai, không thể bị động để người khác đánh mình, phải có chút khí thế của đàn ông, lại nói tiếp.
"Lần sau, có ai khác lại gây chuyện với con, con có muốn đánh người ta, có thể đánh nơi nào kín đáo một chút chọn nơi da dày thịt béo mà đánh, như vậy người nhà đối phương cũng sẽ không có lý do kiếm chuyện với con ..."
Cô còn chưa nói xong, thì nhìn thấy Tô Hoàn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt vô cùng sáng ngời, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, chưa đầy ánh sáng.
"Dạ mẹ, con đã biết."
Tô Tịch Nhược nhìn thấy biểu tình của Tô Hoàn, ngược lại có hơi không yên tâm, xác nhận hỏi lại thêm một lần: "Con thật sự hiểu ra rồi sao?"
"Dạ."
Tô Hoàn gật đầu: "Cảm ơn mẹ đã chỉ dạy."
Tô Tịch Nhược do dự, vẫn quyết định tin tưởng thiên sứ nhỏ đáng yêu xinh đẹp ngoan ngoãn này. Dù sao cũng là con trai của mình mà, phải luôn che chở đùm bọc nó thôi.
Cô vuốt vuốt đầu tóc Tô Hoàn: "Tốt, vậy mẹ tin tưởng con đó."
Tô Hoàn cong mắt cười, Tô Tịch Nhược chỉ nhìn thoáng qua đã bị sự đáng yêu này giết chết.
Con trai của cô thật là quá đáng yêu, shota mặt lạnh cười lên quả thực đáng yêu muốn chết luôn.
Rốt cuộc cô lại duỗi móng heo ra nhéo nhéo hai má của Tô Hoàn, cười nói: "Con trai của mẹ thật là quá đáng yêu mà."
Tô Hoàn lập tức đỏ mặt, không được tự nhiên tránh thoát khỏi đôi bàn tay móng heo của Tô Tịch Nhược: "À ờ, con đi làm bài tập về nhà đây."
Tô Tịch Nhược cười tủm tỉm nhìn Tô Hoàn cúi đầu bắt đầu làm bài tập: "Vậy mẹ đi ra phòng khách ngồi, con làm bài tập cho thật tốt nha, có chuyện ì hay là đề nào không hiểu cứ hỏi mẹ."
"Dạ." Tô Hoàn mơ hồ nói không rõ trả lời một chút.
Tô Tịch Nhược ngồi ở phòng khách, hít sâu một hơi, tâm trạng lại lần nữa trầm trọng lên.
Thời gian vui vẻ chơi với con đã kết thúc, cô cần phải quay trở lại hiện thực, suy xét một vấn đề vô cùng trọng yếu.
Tiền.
Hai mẹ con không có tiền, rất nghèo, cô phải nỗ lực kiếm tiền để nuôi con trai đáng yêu.
Cô nhớ rõ trong sách từng miêu tả qua, hình như nguyên chủ ở làm việc vặt, một ngày có một ngày không, mỗi ngày đều nằm mơ phát tài, nhìn thấy đàn ông có tiền giống như kẹo mạch nha, bám dính không buông tha, nghĩ chắc công việc của nguyên chủ cũng không cố định.
Cô mở xem lịch sử trò chuyện, rốt cuộc ở một tài khoản có tên là nhân sự công ty Vũ Dã tìm được một tin nhắn:
Tô Tịch Nhược, cô bị sa thải, nguyên nhân là gì tôi nghĩ trong lòng cô hiểu rõ, đừng có ý đồ chạm vào người cô không nên chạm vào, tiền lương còn lại tôi sẽ kêu tài vụ kết toán cho cô, bắt đầu từ ngày mai cô không cần tới làm việc nữa.
Cô nhìn thời gian gửi, là hai ngày trước.
Thì ra hai ngày trước nguyên chủ cũng đã thất nghiệp, nguyên nhân là ... Chạm vào người không nên chạm vào?
Cô nhớ rõ nam chủ quyển sách này tên là Mộ Mộc Trần là người không muốn kế thừa gia nghiệp, nhào đầu vào giới giải trí, là tấm gương thành công muộn ở giới giải trí, trước 30 tuổi không có chút tiếng tăm nào, chỉ dừng lại diễn viên hạng ba.
Cho đến khi nhận một bộ điện ảnh không ai thèm chú ý, một vai thành danh.
Lúc này mới giành được giải ảnh đế, sống trong cuộc sống nổi tiếng, chạm tay vào là bỏng, là người tình trong mộng của mọi cô gái.
Mà công ty quản lý của Mộ Mộc Trần, hình như chính là công ty giải trí Vũ Dã.
Ở cốt truyện, nguyên chủ năm lần bảy lượt có ý đồ quyến rũ nam chủ, thủ đoạn ngày một khoa trương, cuối cùng rơi vào thân bại danh liệt, kết cục bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Lần đầu tiên quyến rũ chính là lợi dụng chức vụ, nhìn lén hành trình của Mộ Mộc Trần, lén leo lên trên xe của người ta, còn chưa có kịp làm cái gì đã bị tống cổ xuống xe.
Công ty giải trí Vũ dã lưng dựa tập đoàn Vũ thị, là công ty quản lý lớn đứng hàng số một số hai trong giới giải trí, tài nguyên dồi dào, nhưng yêu cầu đối với nghệ sĩ và nhân viên lại vô cùng nghiêm khắc.
Nguyên chủ làm ra loại chuyện này, khẳng định phải bị sa thải.
Xem ra thời điểm cô xuyên tới là lần đầu tiên quyến rũ thất bại, chắc là còn không có xảy ra lần quyến rũ thứ hai.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra nguyên chủ còn chưa có làm ra chuyện gì kinh tởm nữa nhân thiết còn kịp thời cứu giúp được.
Nguyên chủ tạo nghiệt, vì quyến rũ một người đàn ông không thuộc về mình mà đánh mất công việc. Cô cũng hết chỗ nói rồi, chỉ đành tìm kiếm công việc khác thôi, nỗ lực nuôi sống bản thân và con trai, tranh thủ sớm ngày