Editor + Beta: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
Tần Sóc cầm lấy mũ bảo hiểm, dịu dàng nói: "Tiểu Bạch, nhắm mắt lại."
Bạch Cô Cô nhắm mắt lại theo bản năng.
Tần Sóc cẩn thận đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu Bạch Cô Cô, sau đó chạm vào phần nhô ra ở góc dưới bên phải của chiếc mũ bảo hiểm.
Chiếc mũ bảo hiểm trong suốt này là máy móc kiểm tra tinh thần lực của đế quốc.
Màu của quả cầu màu trắng hiển thị cấp độ tinh thần lực.
Tần Sóc thuần màu đen, là đao phủ với tinh thần lực mạnh nhất đế quốc, là đại ma vương mà ai ai cũng phải khiếp sợ.
Lúc này, ma vương nhìn Bạch Cô Cô đang căng thẳng siết chặt tay, hắn nhẹ giọng nói.
Hắn bắt lấy bàn tay của thiếu niên, động viên: "Đừng căng thẳng, tôi ở đây."
Bạch Cô Cô được động viên.
Cậu nhắm mắt lại, ngoan ngoãn chờ đợi chỉ dẫn tiếp theo.
Tần Sóc nói tiếp: "Đừng nghĩ gì hết, cứ thả lỏng đầu óc nhé."
Bạch Cô Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Tử Ngộ và Tần Sóc cùng nhìn theo quả cầu nhỏ màu trắng.
Mười phút sau, quả cầu nhỏ màu trắng vẫn không có phản ứng gì.
Thế nhưng, mũ bảo hiểm trên đầu Bạch Cô Cô vẫn còn chớp tắt, việc kiểm tra tinh thần lực chưa kết thúc.
Tống Tử Ngộ lộ ra vẻ mặt suy tư, kiểm tra tinh thần lực bình thường chỉ cần năm phút thôi, tinh thần lực SS giống như Tần Sóc cũng chỉ cần mười phút là đủ.
Lúc này, đã qua mười lăm phút mà mũ bảo hiểm vẫn còn nhấp nháy.
Chẳng lẽ nhóc con trước mặt này có tinh thần lực còn cao hơn Tần Sóc?
Tống Tử Ngộ nhìn về phía Tần Sóc với ánh mắt tò mò, Tần Sóc nhìn chằm chằm Bạch Cô Cô, không để ý đến ánh mắt này của anh ta.
Hắn nghĩ Bạch Cô Cô không có tinh thần lực, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp.
Liệu có điều bất ngờ xảy ra không?
Tiểu Bạch có bị thương không?
Tần Sóc không nhúc nhích, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tống Tử Ngộ lắc đầu: "Không biết."
Sau đó, dưới ánh mắt vô cùng nghiêm túc thậm chí có cả sát khí của Tần Sóc, anh anh ta bất lực nhún vai: "Không biết thật, lần đầu tiên gặp tình huống này."
"Cậu biết đó, một khi bắt đầu kiểm tra tinh thần lực thì không thể cưỡng chế kết thúc được, nếu không sẽ dễ làm tổn thương đến thức hải, biến thành bé ngốc đó."
Đương nhiên Tần Sóc biết điều nó.
Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Là hắn đã yêu cầu Tiểu Bạch làm kiểm tra tinh thần lực, nếu Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì...
Hắn làm liên lụy đến thiếu niên rất nhiều lần rồi.
Đột nhiên, Tống Tử Ngộ hét lên: "Tần Sóc, nhìn này."
Tần Sóc nhìn theo ngón tay Tống Tử Ngộ.
Trên quả cầu nhỏ màu trắng, một vệt màu lam rất mỏng từ từ quấn quanh nó.
Đó là...!Tinh thần lực?
Tống Tử Ngộ vội chạy tới, nhìn kỹ dụng cụ kiểm tra.
Không sai, là tinh thần lực.
Chỉ có điều, tinh thần lực của thiếu niên khá thấp, hắn chẳng thể xếp cấp bậc được.
Tinh thần lực được chia thành cấp S, cấp ABCD và thấp nhất là cấp E.
Thế nhưng tinh thần lực của thiếu niên chỉ hiện lên một đường hơi hơi trên dụng cụ kiểm tra mà thôi, thậm chí không đạt đến tiêu chuẩn cấp E.
Tống Tử Ngộ nghiên cứu tinh thần lực nhiều năm, anh ta chưa từng thấy tinh thần lực nào yếu như vậy.
Thình lình, quả cầu nhỏ màu trắng lóe lên một vệt sáng màu xanh rõ ràng.
Hả?
Tống Tử Ngộ nhìn biểu thị tinh thần lực trên màn hình, đột nhiên đột phá cấp E, sau đó lại nhanh chóng hạ xuống.
Tống Tử Ngộ sững sờ.
Tinh thần lực còn có thể khi có khi không nữa à?
Anh ta đến cạnh Bạch Cô Cô, tràn ngập tò mò, đi vòng quanh cậu một vòng.
Sau nửa giờ, cuối cùng mũ bảo hiểm cũng ngừng nhấp nháy, kiểm tra đã kết thúc.
Tống Tử Ngộ nhìn biểu thị trên màn hình: Không có tinh thần lực.
Anh ta lắc đầu với Tần Sóc.
Tần Sóc cẩn thận tháo mũ bảo hiểm cho Bạch Cô Cô: "Được rồi, có thể mở mắt ra rồi."
Lông mi Bạch Cô Cô rất dài, tựa như hai chiếc bút lông nhỏ treo trên mắt.
Sau đó, cậu từ từ mở mắt, chiếc bút lông nhỏ vểnh lên.
Bạch Cô Cô chớp mắt, nhìn Tần Sóc đầy mong đợi, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào, em, em có tinh thần lực không?"
Tần Sóc nhìn Bạch Cô Cô, hắn đang nghĩ nên trả lời thiếu niên thế nào, Tống Tử Ngộ chợt hỏi: "Tiểu Bạch, vừa rồi em nhìn thấy gì, có cảm giác gì không?"
Vừa rồi?
Bạch Cô Cô cẩn thận nhớ lại.
"Vừa rồi khi em nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, vô cùng trống rỗng, tất cả đều là màu trắng, không có gì cả, sau đó em đang lơ lửng trên không trung, lơ lửng, rồi có thứ gì đó màu đen tấn công em, em cũng đánh trả lại, và sau đó nó biến mất tiêu."
Bạch Cô Cô càng nói càng cảm thấy chột dạ, hạ thấp giọng hơn.
Thật ra vừa rồi cậu cảm nhận được có người đang công kích thức hải của mình, cho nên cậu dùng linh lực công kích trở lại theo bản năng thôi.
Liệu có ảnh hưởng đến tinh thần lực của cậu không nhỉ?
Tống Tử Ngộ nhìn Tần Sóc, nhìn lại Bạch Cô Cô, rồi nhìn đến dụng cụ thí nghiệm.
Có thể công kích, đây là tinh thần lực.
Dù yếu đến đâu, nhưng đó quả thật là tinh thần lực, cho dù có yếu đến mức dụng cụ thí nghiệm không thể kiểm tra được.
Chỉ có người có tinh thần lực mới có thể cảm ứng được sự thăm dò của dụng cụ kiểm tra.
Nhưng mà, tại sao tinh thần lực của Bạch Cô Cô bỗng nhiên xuất hiện rồi biến mất?
Tần Sóc do dự một lúc rồi quyết định nói thật.
Hắn nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho Bạch Cô Cô: "Tiểu Bạch, thứ màu đen mà em nhìn thấy vừa nãy là hạt kiểm tra tinh thần lực, chỉ khi có tinh thần lực mới cảm ứng được sự tồn tại của hạt này."
Vậy...!Có nghĩa là cậu cũng có tinh thần lực?
Vẻ mặt của Bạch Cô Cô dần trở nên vui vẻ, khóe miệng cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, ánh mắt sáng rực nhìn Tần Sóc.
"Thế nhưng", Tần Sóc dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng tinh thần lực của em rất không ổn định, thỉnh thoảng lại biến mất, cho nên tạm thời dụng cụ kiểm tra không có cách nào xác định cấp độ tinh thần lực của em được."
Bạch Cô Cô thu lại nụ cười trên mặt.
"Tại sao không ổn định?", Bạch Cô Cô nắm chặt vạt áo, khẽ hỏi: "Có cách nào làm nó ổn định lại không?"
Tần Sóc đứng bên cạnh kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Tinh thần lực là khả năng mà con người chúng ta tiến hóa sau khi bước vào thời đại tinh tế, chiếm giữ thức hải của chúng ta."
Nhìn vẻ mặt mông lung của thiếu niên, Tần Sóc tiếp tục giải thích: "Là trong đầu."
Bạch Cô Cô: "..."
Cậu đang suy nghĩ, tinh thần lực ở trong thức hải, linh lực của cậu cũng ở trong thức hải, vậy hai cái có đánh nhau không