Hứa Hoài Hiên nói xong lời này cả người sảng khoái, tâm tình tích tụ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hứa Hoài Hiên nhanh chóng núp sau lưng Lâm Diệu, lưng dựa đại thụ hưởng bóng mát, nhìn Phó Lẫm nét mặt kiêu ngạo ta lừa ngươi ngươi có thể làm khó dễ được ta sao.
Nụ cười của Phó Lẫm đột nhiên dừng lại, sao còn có thể không đoán ra tại sao Hứa Hoài Hiên phải lừa hắn.
Niềm vui sướng và tràn đầy mong đợi của hắn trở nên trống rỗng, thoáng chốc hung tợn mà nhìn Hứa Hoài Hiên.
Hứa Hoài Hiên theo bản năng lại né tránh sau lưng Lâm Diệu.
Nhìn Phó Lẫm sắc mặt khi xanh khi đen, trong lòng sảng khoái, ai kêu ngươi lúc trước lừa gạt ta bắt nạt ta như vậy, hiện tại đáng đời!
Bây giờ Hứa Hoài Hiên ôm đùi vàng, nên sẽ không sợ Phó Lẫm!
Lâm Diệu liếc nhìn Hứa Hoài Hiên, không ngờ cậu ta nhát như vậy, xuống tay lại rất tàn nhẫn, không một chút lưu tình.
Chiêu này chắc chắn lực sát thương đủ mạnh đối với Phó Lẫm.
Phó Lẫm nhớ lại những điều tốt đẹp lúc trước hắn hẹn ước với Hứa Hoài Hiên, sắc mặt lại thay đổi, đi vài bước về phía Hứa Hoài Hiên.
"Đều là gạt ta?" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngươi...! ngươi đừng tới đây!" Hứa Hoài Hiên miệng hùm gan sứa, quay đầu nói khẽ với Lâm Diệu: "Ca, lúc trước anh nói, anh sẽ không thấy chết mà không cứu phải không?"
Lâm Diệu gật đầu, đi phía trước ngăn lại Phó Lẫm, ý bảo Hứa Hoài Hiên đi trước.
Hứa Hoài Hiên nhìn Tần Chí, biết Lâm Diệu hẳn là không sao, vì vậy nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Phó Lẫm thấy Hứa Hoài Hiên chạy xa, tầm mắt rơi xuống Lâm Diệu và Tần Chí, không mang theo một tia cảm xúc mà lạnh nhạt nói: "Hai vị thật sự giỏi mưu kế."
"Đâu có đâu có." Lâm Diệu khiêm tốn cười nói: "Là các hạ nhìn thấy Hứa Hoài Hiên liền thả lỏng cảnh giác.
Lúc trước ngươi làm tổn thương cậu ta rất sâu, nhưng nếu nghĩ lại, cũng sẽ không tin vào lời nói trăm ngàn chỗ hở của cậu ta.
Hơn nữa việc này ta tuyệt đối không can thiệp vào, ta chỉ bảo cậu ta tìm cách để ngươi nói ra kẻ đứng sau, biện pháp đều là chính cậu ta nghĩ."
Phó Lẫm nghe vậy mặt càng đen.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Hoài Hiên đang lừa hắn, chỉ là những ảo tưởng đó quá mức tốt đẹp, hắn mới mất cảnh giác.
Lâm Diệu thấy hắn trầm mặc, lại nói: "Ngươi đã quyết định không làm thích khách nữa, chúng ta hiện tại có thể thả ngươi đi.
Nhưng từ nay về sau, ngươi tuyệt đối không thể là kẻ thù của Tần."
"Ta không đi."
Lâm Diệu nhanh chóng liếc nhìn Tần Chí, cũng hoàn toàn không kinh ngạc: "Ngươi xác định ở lại?"
"Ta hiện giờ lẻ loi một mình, người mà ta ái mộ lại ở chỗ này, ta có thể đi đâu?" Phó Lẫm nói: "Các ngươi giải huyệt đạo cho ta đi, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi với các ngươi."
Tần Chí suy nghĩ, gật đầu nói được.
Phó Lẫm này còn có thể tin, không cần quá mức cảnh giác.
Lâm Diệu nói một lát sẽ đến giải huyệt đạo cho hắn, khi bước tới cửa, cũng không quay đầu lại mà nói: "Hứa Hoài Hiên tuy trời sinh bản chất đơn thuần, nhưng cũng không phải là quả hồng mềm.
Nếu ngươi thực sự muốn ở bên cậu ta, phải dùng chân tình đổi chân tình.
Huống hồ ngươi suýt nữa hại cậu ta bỏ mạng, cho dù cả đời này cậu ta không tha thứ cho ngươi, cũng là ngươi gieo gió gặt bão.
Ngươi chẳng thể trách Hứa Hoài Hiên."
Nói xong, cậu nắm tay Tần Chí lập tức đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Phó Lẫm ngơ ngẩn đứng trong phòng, vẻ mặt ảo não hối hận.
Mặc dù Hứa Hoài Hiên rời đi trước, nhưng cũng không đi xa.
Lâm Diệu là người duy nhất trong dược cốc mà cậu ta có thể nói chuyện, vì vậy tóm được cơ hội thì sẽ nhanh chóng tìm Lâm Diệu phun tào.
"Em vốn dĩ muốn lừa hắn, nói em vẫn có thể làm bạn với hắn.
Nhưng em bất kể như thế nào cũng không ngờ tới, em xem hắn là bạn, hắn lại muốn làm em!"
Lâm Diệu không chút để ý nói: "Cậu không thích đàn ông à?"
"Nhưng cũng không thể đàn ông nào cũng được." Hứa Hoài Hiên nghiêm túc nói: "Em thừa nhận em đã từng có suy nghĩ kia với hắn, nhưng đó cũng là bởi vì dáng người của hắn rất hợp khẩu vị của em.
Sau đó em cũng chỉ coi hắn là bạn.
Em cảm thấy tính cách của bạn lữ càng quan trọng hơn ngoại hình.
Em thích hài hước, nói nhiều chút...!giống như anh vậy..."
Đang nói, liền nghe cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tần Chí đứng ở cửa, ánh mắt tràn đầy uy hiếp mà liếc mắt nhìn Hứa Hoài Hiên, hiển nhiên những lời Hứa Hoài Hiên mới vừa nói, Tần Chí đều nghe thấy không sót một chữ.
Lâm Diệu bất đắc dĩ mà nhìn Hứa Hoài Hiên, thầm nghĩ cậu lấy ai không lấy, tại sao lại lấy tôi làm ví dụ.
Hứa Hoài Hiên đối diện với tầm mắt của Tần Chí, không chờ y nói chuyện, liền đứng dậy dựa vào tường đi ra ngoài, sợ sệt mà nhấn mạnh nói: "Ta chỉ tùy tiện nói thôi, đó chính là ví von, ngài đừng tưởng là thật, ta đối với hoàng hậu tuyệt đối không dám mơ ước.
Ta...!ta đi trước!"
Hứa Hoài Hiên nói xong liền nhanh chóng xông ra ngoài, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Lâm Diệu cũng bị khát vọng sống sót siêu cường của Hứa Hoài Hiên làm hết hồn.
Tần Chí trầm mặc một lát, hỏi: "Trẫm có đáng sợ như vậy sao?"
Hứa Hoài Hiên này mỗi lần luôn vừa nói vừa cười với hoàng hậu, không chút kính sợ.
Nhưng y vừa xuất hiện lại nháy mắt thay đổi tính tình, giống như y là hung thần.
Lâm Diệu nhìn vẻ mặt có chút phiền muộn của Tần Chí, trong lòng thầm buồn cười, Hứa Hoài Hiên đây là còn có bóng ma đối với vai ác bạo quân sát phạt thô bạo trong nguyên tác kia.
"Bệ hạ lại đây." Lâm Diệu cười ngoắc ngón tay với Tần Chí.
Tần Chí tuy không hiểu Lâm Diệu muốn làm gì, lại vẫn rất nghe lời mà đi qua.
Lâm Diệu ngồi dậy, mặt đối mặt nhìn Tần Chí.
Đôi mắt của cậu đen nhánh sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển, rất mê người.
Tần Chí nhìn liền thấy tâm ngứa khó nhịn, cúi người muốn hôn Lâm Diệu.
Không khí kiều diễm tốt đẹp.
Cố tình đúng lúc này, Lâm Diệu đột nhiên vươn tay nhéo mặt Tần Chí.
Hai bên gương mặt của y bị Lâm Diệu nhéo, khuôn mặt nghiêm túc anh tuấn ban đầu thoáng chốc trở nên buồn cười.
Lâm Diệu nhìn cũng cười khúc khích.
"Làm càn." Tần Chí nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Diệu, lời y tuy là trách cứ, ngữ khí lại vẫn lộ ra dung túng.
Lâm Diệu không hề có ý hối cải mà cười: "Ta làm càn.
Bệ hạ chẳng lẽ muốn trừng phạt ta?"
Tần Chí vẻ mặt bất lực.
Lâm Diệu lại cười nói: "Bệ hạ đáng yêu như vậy, làm sao có thể dọa người?"
"Trẫm là hoàng đế, không thể dùng đáng yêu để hình dung."
"Nhưng với ta mà nói, bệ hạ là phu quân." Lâm Diệu cố ý trêu chọc Tần Chí: "Bệ hạ biết, ở Hạ quốc nếu ngươi cảm thấy một người đáng yêu, điều đó có nghĩa là gì không?"
Tần Chí bị tiếng phu quân kia của Lâm Diệu làm tim thình thịch nhảy loạn: "Có nghĩa là gì?"
Lâm Diệu nhẹ giọng, lưu luyến lại triền miên