Ngụy Lăng Dương lập tức đứng dậy xuống xe ngựa, ra ngoài giúp bọn họ canh gác, để đề phòng có người nghe trộm.
Một lúc sau, rèm xe được vén lên, một binh lính mặc quần áo thô kệch, mặt chữ điền, thân hình cường tráng đi vào xe ngựa hành lễ với Lâm Diệu.
"Thuộc hạ La Cốc tham kiến vương gia."
Lâm Diệu liền nói mời đứng lên, sau khi La Cốc nhắc nhở, cậu mới chợt nhớ ra pháo hôi ở Hạ còn có thân phận vương gia.
Đây là ban thưởng Lâm Hầu Đình cho pháo hôi trước khi đi hòa thân, phong hắn làm Tiêu Dao Vương.
La Cốc nói: "Sau khi tướng quân nhận được thư của vương gia, liền ra lệnh cho thuộc hạ chú ý đoàn xe đến Hạ.
Hiện giờ tình hình ở đô thành Hạ hỗn loạn, người ở bên ngoài đang gặp tai hoạ, thuộc hạ sợ quấy nhiễu vương gia, nên đến đây tiếp ứng."
Lâm Diệu gật đầu, lại nghĩ tới chuyện khác: "Ngươi có cách nào mượn được lương thực không?"
La Cốc sửng sốt: "Vương gia cần?"
Lâm Diệu đưa mắt nhìn về phía bên ngoài xe ngựa: "Những nạn dân này mấy ngày nay không có lương thực, nếu không ăn cái gì chỉ sợ rất khó mà sống sót quá hai ngày.
Nếu ngươi có biện pháp, lương thực này xem như ta mượn."
La Cốc dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng dậy hành một đại lễ với Lâm Diệu: "Vương gia cao kiến."
Lâm Diệu: "?" Cứu tế nạn dân làm sao là cao kiến.
"Việc này vương gia và tướng quân nghĩ như nhau, nhân lúc này cứu tế nạn dân, vương gia sẽ thu được lòng dân.
Trong thành Yến Mông có người của tướng quân, trộm chút lương thực lại đây cũng không khó, thuộc hạ sẽ đi thu xếp."
"......" Lâm Diệu thầm nghĩ cậu chỉ đơn thuần muốn cứu tế nạn dân, thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
La Cốc không nói nữa, sớm đi thu xếp chuyện lương thực.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Diệu cũng bố trí hai việc cho Ngụy Lăng Dương.
Thứ nhất là báo tin cho nạn dân việc phát cháo, thứ hai là phái người đi thăm dò bọn sơn phỉ.
"Chỉ là điều tra, nhớ đừng rút dây động rừng.
Bảo những người đến đó phải cẩn thận chút, an toàn là điều quan trọng nhất." Lâm Diệu nhắc nhở.
Ngụy Lăng Dương cung kính đáp lại, nhanh chóng đi thu xếp những gì Lâm Diệu dặn dò.
Dọc đường hắn thấy Lâm Diệu thong dong bình tĩnh, xử sự không sợ hãi, đã rất khâm phục Lâm Diệu.
Tần quốc có thể có một vị hoàng hậu như vậy, quả thật là phúc của Tần.
Cả bệ hạ cũng đã thay đổi rất nhiều vì hoàng hậu.
Biết vương gia sẽ phát cháo cứu tế, những nạn dân đang đói, chỉ biết chờ chết thoáng chốc vui mừng.
Một người phụ nữ đầu bù tóc rối, gầy yếu, ôm chặt con gái bảy tuổi đói đến hơi thở thoi thóp trên mặt đất, mừng rỡ mà khóc nói: "Nữu Nữu tỉnh lại đi, có ăn! Vương gia phái người phát cháo! Con cố lên, nương sẽ đi xếp hàng!"
Bên cạnh không xa, một người nông dân cúi đầu nhìn thê nhi chết đói trên mặt đất, phát ra tiếng khóc thê lương.
Ngoài thành Yến Mông, nạn dân reo hò bốn phía, có thể ăn được thứ gì đó, họ sẽ có nhiều thời gian để sống sót, không ai muốn chết.
Lương thực đến, các hộ vệ nhanh chóng đặt bếp tại chỗ để nấu cháo.
Nạn dân nhanh chóng xếp hàng dưới sự hướng dẫn của hộ vệ, mắt trông mong mà nhìn nồi cháo thơm ngào ngạt kia.
Cháo phát ra hương thơm, đôi mắt bọn họ đều đỏ, thật sự là lâu lắm không được ăn.
Có người nghe nói vương gia phát cháo, cũng nhịn không được tò mò hỏi: "Vương gia? Vị vương gia nào?"
"Còn có thể là vị vương gia nào? Tiêu Dao Vương Lâm Diệu."
"Không phải hắn bị đưa đi Tần hòa thân sao?"
"Đưa đi hòa thân thì sao, tóm lại vẫn là vương gia của Hạ quốc chúng ta.
Các ngươi ngẫm lại, lúc này ngoài Tiêu Dao Vương, còn có ai đứng ra quan tâm chúng ta cho chúng ta một miếng cơm?"
"Nói cũng phải, chúng ta bị mắc kẹt bên ngoài thành Yến Mông lâu như vậy, cũng không thấy thái tử có động tĩnh gì, thật kém xa so với vị vương gia này."
"Đúng vậy, quân vương nên nhân từ, muốn ta nói, vị thái tử điện hạ này cho dù đăng cơ, Hạ quốc cũng không có ngày yên bình.
Con ta mới vừa tròn mười tám tuổi đã bị bắt đi sung quân, dân chúng Hạ quốc lầm than, người ở trên lại muốn đánh giặc.
Chiến tranh tới, khổ còn không phải là bá tánh chúng ta sao?"
Mọi người xung quanh nghe vậy liên tục nói phải, cũng có người khuyên phải thận trọng, nếu người bên trên kia nghe thấy thì thật tệ.
Khi chạng vạng, màn đêm buông xuống, ánh trăng bàng bạc bao trùm khắp mặt đất.
Khói bốc lên bên ngoài Yến Mông, hương thơm của gạo lan tỏa.
Lâm Diệu cùng Ngụy Lăng Dương và La Cốc đi xem một chút, tình cờ nghe được những lời này, không khỏi quay đầu nhìn La Cốc.
Bọn họ đều là nạn dân tới chạy nạn, làm sao biết nhiều chuyện trong hoàng cung như vậy, nơi này hiển nhiên có người tung tin.
La Cốc cũng không có ý định che giấu, hắn tự nhận ra ý tứ sâu xa của vương gia, rất kiêu ngạo mà ưỡn ngực, ý bảo Lâm Diệu thấy hắn làm tốt sao?
Hắn phụng lệnh của tướng quân tới trợ giúp vương gia, cũng không biết tính tình lúc trước Lâm Diệu, cũng không phát hiện có gì không ổn.
Lâm Diệu nghe khen, tâm tình phức tạp không nói nên lời, chỉ có thể vỗ vai La Cốc, xoay người chuẩn bị đi phát cháo.
Việc phát cháo đã bắt đầu, Lâm Diệu liền sai người thông báo mọi người đều có thể lãnh, vì vậy người xếp hàng rất ngay ngắn trật tự, người lãnh xong cháo đi sang một bên.
Khi Lâm Diệu đi đến nơi phát cháo, hộ vệ đang nấu cháo vội vàng kêu một tiếng "Vương gia".
Đây cũng là Lâm Diệu căn dặn, nhập gia tùy tục, thời điểm ở Tần nghe quen thì không sao, nhưng tới nơi này rồi, được gọi là hoàng hậu không tốt lắm, cho nên cậu bảo mọi người đều đổi sang gọi cậu là vương gia.
Nạn dân xếp hàng lãnh cháo, tình cờ đến lượt một cụ bà bế một bé gái.
Bé gái khuôn mặt lấm lem, đầu tóc rối bù, hai mắt lại rất sáng, cười nhìn Lâm Diệu nói: "Ca ca thật là đẹp."
Sau khi bé gái nói xong, ánh mắt của người xung quanh cũng nhanh chóng chuyển sang Lâm Diệu.
Lâm Diệu mặc một bộ bạch y, tóc