Nhìn xem phía sau không có một bóng người, lại nhìn nhìn phía trước đồng dạng không có một bóng người, Phong Tư Lạc có loại ảo giác là bản thân đang chơi game một mình, còn là loại game lặp lại hình ảnh siêu cấp nhàm chán một người chơi.
Có một câu thơ thập phần thích hợp để hình dung nàng ở hiện tại: Tiền bất kiến cổ nhân/ Hậu bất kiến lai giả/ Niệm thiên địa chi du du/ Độc sảng nhiên nhi thế hạ*.("Đăng U châu đài ca"-Trần Tử Ngang).
*Nhìn về phía trước không thấy người xưa/ Nhìn về phía sau không thấy người mới lại/ Nghĩ về đất trời mênh mông vời vợi/ Một mình cảm thương bỗng rơi nước mắt.
(HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG dịch)
Nàng thật sự rất muốn khóc.
Sau khi tiến vào Vấn Tâm Lộ, trên không trung không có ánh mặt trời cùng ánh trăng, thời gian cụ thể đã trôi bao lâu thì không rõ ràng lắm, nhưng nàng có thể cảm giác được, khẳng định là thật lâu thật lâu rồi.
Từ lúc bắt đầu đi vào thì vài bước đều có thể gặp được người, sau đó lại phải đi một hồi lâu mới có người, càng về sau thì phải thật lâu thật lâu mới có thể nhìn thấy một người, hoặc là phương xa có một hai điểm đen linh tinh, nhưng cũng không biết từ khi nào, Phong Tư Lạc không còn nhìn thấy người nữa.
Trận thí luyện này có mấy vạn người tham gia a! Hiện giờ cả quỷ đều không có lấy một con.
Một đống ngọc giản từ bên kia của Vấn Tâm Lộ chỉnh chỉnh tề tề bay qua tới, giống như là chim sắp về nhà sau khi di trú, Phong Tư Lạc hưng phấn hô to: "Uy, nơi này có người, ta rất lợi hại, các ngươi mau xuống dưới."
Có một ít làm lơ nàng trực tiếp bay đi, còn có một ít thật sự dừng lại, ở trên đầu nàng bồi hồi, xoay tròn qua lại, hình như là muốn xuống dưới.
Gió không tới theo ta, ta đi liền theo gió, vì thế Phong Tư Lạc nhún người nhảy lên trên định tự mình đi bắt mấy cái xuống dưới.
Nàng nhảy lên trên thì tốc độ của ngọc giản thủy tinh trên đỉnh đầu nàng càng nhanh hơn nàng, nó vọt vào đôi ngọc giản đang bồi hồi không đi kia.
Đôi ngọc giản giống như đã phải chịu kinh hách cực đại, nháy mắt chạy trối chết, tăng tốc bay về phía điểm chung của Vấn Tâm Lộ.
Phong Tư Lạc- Nhĩ Khang nhảy lên không trung: "......!Tử Vi không cần đi!"
Hiện tại không chỉ có không ai, ngay cả ngọc giản đều không có, nàng nhìn xung quanh chỉ có bậc thang, không có bậc thang cuối, còn có cái ngọc giản thủy tinh trên đỉnh đầu kia nữa.
Đối với cái ngọc giản thủy tinh trên đỉnh đầu kia nàng cũng chưa tính sổ.
Ở trong quá trình đi Vấn Tâm Lộ, nàng đụng phải Phong Khanh Liên rất nhiều lần, có đôi khi Phong Khanh Liên vượt qua nàng, có đôi khi nàng vượt qua Phong Khanh Liên.
Nhưng sau lần trước Phong Khanh Liên vượt qua nàng, nàng lại không tái kiến nàng ta nữa, cũng không gặp lại những người khác.
||||| Truyện đề cử: Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình |||||
"Không phải nàng ta sẽ rời khỏi Vấn Tâm Lộ đi?" Nếu Phong Khanh Liên cũng không ở Vấn Tâm Lộ, vậy thì nàng thật sự chính là người máy chơi.
Trong cốt truyện, Phong Khanh Liên là người cuối cùng rời khỏi Vấn Tâm Lộ, khoảng cách thời gian hiện thực cùng thời gian trong Vấn Tâm Lộ là 1/100, Phong Khanh Liên ở trong Vấn Tâm Lộ 300 ngày thì hiện thực mới qua ba ngày, sau khi rời khỏi đây liền trực tiếp thăng Trúc Cơ, trước mắt bao người nhận lôi kiếp, trở thành tu sĩ Trúc Cơ, phong cảnh loá mắt, toàn bộ Côn Luân đều thật cao hứng.
Nàng làm pháo hôi, rất có thể sẽ bị quên đi trong Vấn Tâm Lộ.
Trong đầu nàng xuất hiện một hình ảnh: Một lão phụ tóc trắng xoá đi từng bậc thang một, phía trước vẫn có vô cùng vô tận bậc thang như cũ.
Quá kinh tủng!
Ngay cả trong tiểu thuyết đều không có nói rốt cuộc Vấn Tâm Lộ dài bao nhiêu.
Người tu tiên là tu tiên, lại cũng là tu tâm, một khi bước lên con đường tu tiên, chính là bước lên tu mưu trí, tu hành không ngừng, vấn tâm nào có cuối?
Tình cảnh của Phong Tư Lạc hiện tại thực xấu hổ.
Bởi vì Vấn Tâm Lộ không thể chủ động từ bỏ, muốn rời khỏi Vấn Tâm Lộ chỉ có ba phương pháp: Một cái là đi đến cuối cùng của Vấn Tâm Lộ; một cái là sau khi đạt được ngọc giản tùy thời có thể thông qua truyền tống của ngọc giản truyền tống; cái còn lại là đi đến khi tâm lực tiều tụy, Vấn Tâm Lộ sẽ đoán được ngươi không thể tiếp tục, sẽ tự động đem người đưa ra ngoài, người có ngọc giản sẽ đưa đến trên núi Côn Luân, người không ngọc giản sẽ đưa xuống chân núi Côn Luân.
Thứ khiến nàng xấu hổ liền ở chỗ, nàng không có được ngọc giản, nàng cũng không có tâm lực tiều tụy.
Không biết phải đi đến khi nào mới có thể thông quan, cho dù thông quan cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, trả giá cùng thu hoạch hoàn toàn kém xa.
Huống chi, từ đầu tới đuôi đều không có một cái ngọc giản nào lựa chọn nàng, thật sự quá đả thương tự tôn của người khác, nàng có kém như vậy sao?
Côn Luân ghét bỏ nàng như vậy, nàng cũng ghét bỏ Côn Luân, hừ.
Còn không bằng nàng mau chóng xuống núi, đi tìm nhị lưu tiên