Tiếng nước tí tách truyền đến khiến Kỷ Tịch hơi nhíu mày, đầu có chút đau, cậu nâng tay để lên trên mắt, dùng ngón cái cùng ngón giữa xoa huyệt thái dương.
Một cái tay khác sờ soạng tìm kiếm di động ở bàn làm việc.
Đột nhiên trong lòng cậu căng thẳng, tại sao hiện tại mình lại nằm ở trên giường? Sao lại có tiếng nước?
Cậu tức khắc lăn một vòng xoay người ngồi dậy, đập vào mắt là một gian phòng ngủ lớn cực kỳ xa hoa, tiếng nước là từ trong phòng tắm gần cửa truyền ra.
Cậu nắm chặt tay, ngón cái nhanh chóng đè xuống khớp ngón trỏ, đau đớn khiến cậu rên một tiếng, lúc này mới xác định mình không phải đang nằm mơ.
Cảnh tượng quá mức quỷ dị, Kỷ Tịch vội vàng xốc chăn lên, chân còn chưa kịp chạm đất thì nhận ra trên người đang mặc thứ đồ gì, nhất thời mặt đỏ tim đập.
Cậu nhanh chóng duỗi tay túm lấy chiếc chăn nhung khoác vội lên người.
Trước ngực cậu là miếng vải đen thắt nơ bướm, váy ngắn lớp trong màu đen, bên ngoài là ren gần như trong suốt, cuối cùng là mang tất chân dài màu trắng.
Tại sao cái này nhìn quen vậy?
Cậu nhớ tới lúc trưa xem một cuốn tiểu thuyết ** (Ngáo: chỗ này nó ** nên mình cũng không biết là gì:]]), tay run rẩy sờ soạng phía sau váy ngắn một phen, quả nhiên là cùng phần trước ngực giống nhau, cũng đều kết thành cái nơ bướm rất lớn!
Cậu lại cùng tên với nhân vật pháo hôi trong quyển tiểu thuyết kia.
Khi lần đầu tiên bị tra công mang về nhà, nguyên chủ còn không phải mặc đồ hầu gái này hay sao?
Toàn bộ máu trong người Kỷ Tịch đều bị đông lại, tiếng tim đập ‘bang bang’ như được phóng đại lên nhiều lần, cậu không cam lòng mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc gương trong phòng.
Đập vào mắt là một khuôn mặt tinh xảo, khí chất sạch sẽ ngập tràn cảm giác thiếu niên.
Cậu mặc đồ hầu gái, quấn chăn nửa người ngồi trên giường.
Đèn trong phòng ngủ dịu nhẹ ấm áp làm cho cậu nhìn nhu nhược đáng thương càng thêm sắc khí tràn đầy.
Kỷ Tịch chỉ nhìn thoáng qua, trái tim vậy mà lỡ mất một nhịp.
Cậu chắc chắn đã xuyên thư rồi!
Trong tiểu thuyết có nói phía trên giường lớn của tra công có một cái gương to, mục đích để thưởng thức được toàn bộ tư thế cùng biểu cảm của tình nhân khi làm tình.
Kỷ Tịch không có thời gian ngắm nghía nét đẹp của cơ thể này.
Cậu nhìn quanh căn phòng, phát hiện phía cuối giường có quần áo của nguyên chủ, một bộ quần jean và áo thun trắng.
—
Nguyên nhân xảy ra tất cả chuyện này bắt đầu từ buổi học khóa lịch sử điện ảnh hôm nay, giảng viên của học viện điện ảnh hệ biểu diễn – thầy Kỷ Tịch ở trên lớp giảng về các tác phẩm điện ảnh nước ngoài kinh điển.
Sau khi tan học có hai nữ sinh đến gặp Kỷ Tịch muốn đề cử một bộ tiểu thuyết đam mỹ Trung Quốc, vì nghe nói trong truyện có nhân vật cùng tên với cậu.
Khi trở về văn phòng, cậu cảm thấy bản thân nên tìm hiểu thêm nhiều dạng tác phẩm, vì thế đã tìm đọc tiểu thuyết có cái tên thật khoa trương kia: 《 Chân mệnh thiên tử của người chồng hào môn phong lưu 》.
Cùng tên với cậu là một diễn viên nhỏ tuyến 18, mẹ kế của hắn đánh bạc thua, lấy lý do ba hắn sinh bệnh mà đem hắn bán đi lấy tiền.
Khi nguyên chủ 15 tuổi đã bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, cắt luôn phí sinh hoạt.
Người em trai con của mẹ kế mỗi ngày đền có siêu xe đưa đón, còn nguyên chủ phải vừa học vừa làm ăn bữa nay lo bữa mai.
Tốt nghiệp xong đi làm diễn viên quần chúng được hai năm, tiền kiếm được cũng trả nợ cho khoản vay hồi đại học, hiện tại trong tay chẳng còn thứ gì.
Người ba ruột đối xử với nguyên chủ vốn không tốt, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn ông ta ở bệnh viện chờ chết.
Nguyên chủ nhất thời mềm lòng, bị mẹ kế dụ dỗ nhiều lần, cuối cùng được giới thiệu cho lão đại Cố Cảnh Diệu ở thành phố B, nguyên chủ cũng từ đó trở thành cây rụng tiền của mẹ kế hắn.
Cố Cảnh Diệu có rất nhiều tình nhân, sau ba tháng chơi chán rồi gã có ý định đá nguyên chủ đi, lúc này phát hiện thể chất đặc thù của nguyên chủ có thể mang thai, gia đình lại thích trẻ con, nguyên chủ cuối cùng cũng bị Cố Cảnh Diệu cưới về..
Sau khi kết hôn, Cố Cảnh Diệu vẫn cứ ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.
Gã chính là bông hoa cao quý nhất thành phố B, sao có thể bị một tên tầm thường cản chân đi tìm niềm vui mới.
Cho đến khi được thụ chính Trì Tu Minh thanh lãnh cao quý đồng ý cho gã theo đuổi, bấy giờ tra công mới triệt để thay đổi, vì yêu mà hoàn lương.
Hai người ăn nhịp với nhau, quyết định chờ nguyên chủ sinh con xong thì cho chút tiền ly hôn rồi đuổi đi.
Cố Cảnh Diệu đối với việc mượn bụng sinh con này rất vừa lòng, tuy nhiên Trì Tu Minh càng nghĩ lại càng giận.
Khi nguyên chủ sắp sinh, hắn ta cố ý không cho người đưa đi bệnh viện, kết quả vỡ nước ối nhiễm trùng xuất huyết, sau đó liền một xác hai mạng.
Lúc đó Cố Cảnh Diệu vội vàng chạy tới, nhìn thấy hiện trường thảm thiết trước mắt, phản ứng đầu tiên là ôn nhu an ủi Trì Tu Minh: “Bảo bối, làm em sợ hãi rồi.”
Đọc đến đoạn này, Kỷ Tịch tức giận ném luôn di động, đầu óc lung tung rối loạn.
Cậu xoa huyệt thái dương, ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế chợp mắt một chút.
Sau đó…… cậu liền xuyên thành cái tên pháo hôi bi thảm này rồi!!!
Mẹ nó cái cốt truyện khỉ khô gì thế? Tra công tiện thụ xứng đôi vừa lứa.
Chết một mình đi! Đừng có đi gây tai họa cho người khác!
Cậu quấn chặt chăn nhung trên người, bước chân trần xuống đất chuẩn bị thay quần áo chạy trốn.
Nếu cậu đã tiếp nhận thân thể này, tất nhiên sẽ không để tra công chiếm được tiện nghi.
Miếng vải trước ngực vừa được cởi ra, cậu liền nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt.
Kỷ Tịch quấn chặt tấm chăn, vội vàng lấy quần jean với áo thun bước nhanh đến tủ đầu giường, định bụng lấy ba lô và di động xong thì chạy.
Đột nhiên không hiểu sao trong lòng chợt động, cậu mở ngăn kéo, cũng không kịp nhìn kĩ mà vơ hết toàn bộ đồ vật cùng quần áo di động nhét vào trong ba lô.
Ôm túi trước ngực, cậu như dùng hết tốc lực của thời khắc sinh tử mà chạy về phía cửa phòng ngủ.
Vừa đặt tay lên mở cửa đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm sau lưng mở r, tim Kỷ Tịch đập lên kinh hoàng.
Tuy rằng cậu nắm chắc có thể cùng tra công đánh một trận, nhưng trong sách có nói tra công hiện tại đang ở nhà cũ, có một đống quản gia trợ lý vệ sĩ gì đó, nếu bây giờ làm lớn chuyện thì sẽ không dễ khống chế cục diện.
Hơn nữa mình hiện tại lại xuyên thành bộ dạng không tiện gặp người khác, vẫn nên lặng lẽ trốn đi là thích hợp nhất.
“Đi đâu đó?” – Cố Cảnh Diệu dù đang quấn khăn tắm vẫn ung dung mà đứng ở cửa phòng.
Gã nhìn cậu mà nghĩ người này rất hợp khẩu vị của mình, chỉ là tính cách quá mức nhút nhát không thú vị.
Vừa rồi gã dụ dỗ mãi mới khiến cậu đồng ý mặc váy vào.
Đối phó loại người như cậu gã có thừa kinh nghiệm lẫn thủ đoạn.
Trước hết gã sẽ tàn nhẫn thao qua vài lần khiến cậu quen mùi quen vị, sau đó lạnh nhạt chán ghét cậu một thời gian, cho đến khi để cậu nhìn thấy gã cùng người khác ở trên giường ngày ngày hoan ái, cậu tự nhiên sẽ chổng mông cầu khẩn gã tới làm.
“Tôi xuống lấy ly sữa, anh Cố chờ một chút nhé.” – Kỷ Tịch thản nhiên nghiêng đầu, không đợingười này đồng ý đã mở cửa muốn bước ra ngoài.
Cố Cảnh Diệu sửng sốt, quanh thân người này như thế nào đột nhiên lại tỏa ra một cổ khí chất thanh quý lãnh diễm, đúng là dạng gã yêu thích nhất.
Gã cố làm cho ngữ khí của mình thêm chân thật đáng tin: “Đừng đi, gọi người đưa lên là được.”
Nhìn sườn mặt Kỷ Tịch trắng nõn hoàn mỹ, trong lòng gã ngứa ngáy, tiến lên hai bước kéo cậu ôm vào lòng.
Kỷ Tịch không lộ dấu vết mà lui về sau một bước, cậu nắm chặt tay, trong lòng yên lặng đếm ngược ba hai một.
Chỉ cần tra công tiến thêm một bước sẽ đánh một quyền, cùng lắm thì vừa đánh vừa chạy.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, bước chân Cố Cảnh Diệu dừng lại, gã vươn tay vỗ vỗ gương mặt nhỏ của Kỷ Tịch, cười xấu xa phân phó: “Đi xuống lấy đi, đợi lát nữa anh giới thiệu cho cưng mấy anh đẹp trai, xem bộ dạng cưng dâm đãng thế này, một mình anh khẳng định không đủ thỏa mãn cưng đâu.”
Kỷ Tịch nắm chặt tay nhịn xuống xúc động cho gã một đấm.
Cậu vừa rời khỏi phòng ngủ liền dùng tấm chăn ra sức chà xát lên mặt nơi vừa rồi bị gã chạm qua.
“Ha”! Dù biết đây là biệt thự cao cấp song Kỷ Tịch vẫn bị không gian rộng lớn trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Hành lang lót thảm tròn Ba Tư, lan can thấp thoáng phát ra ánh sáng bạch ngọc ôn nhuận, vách tường thì treo đầy tranh sơn dầu Trung cổ.
Chính giữa đại sảnh treo chùm đèn lộng lẫy thật lớn, phòng khách dưới lầu rộng ít nhất ba trăm mét vuông.
Cậu giấu ba lô trong lớp chăn, men theo hành lang phía trước đi nhanh đến phía cầu thang xoắn ốc, chân trần đạp lên thảm nhung không phát ra chút tiếng động.
Trên đường đi cậu không biết dẫm phải thứ gì sắc nhọn, Kỷ Tịch bị đau rên một tiếng, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Dưới lầu có lẽ sẽ có quản gia của tra công, muốn trốn ra sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ còn hai bậc thang cuối cùng, quả nhiên xuất hiện người đàn ông thân mặc tây trang chân mang giày da tiến tới: “Kỷ tiên sinh, cậu có yêu cầu gì sao?”
Kỷ Tịch quét mắt nhìn bày trí của lầu một, sau đó cố ý bày ra biểu cảm thẹn thùng, thỉnh cầu nói: “Anh Cố muốn cùng tôi dùng bồn tắm uyên ương, bảo tôi ra hoa viên hái mấy đóa hồng, nhưng bộ dạng tôi bây giờ ra ngoài không tiện, có thể phiền anh đi hái giúp tôi được không?”
Kỷ Tịch đứng tại hai bậc thang cuối cùng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Thấy quản gia do dự, thần sắc cậu vẫn chưa biến, ý cười nhẹ nhàng mà nhìn đối phương.
Trong lòng quản gia hơi kinh ngạc, thanh niên này tuy rất đẹp, nhưng khi vừa vào cửa đã hoảng loạn co quắp vâng vâng dạ dạ, sau đó liền trốn nhanh lên lầu.
Bây giờ trông cậu giống như thay hồn đổi xác, lời nói cũng trở nên bình tĩnh nhàn nhã.
Đây mới đúng là tuyệt sắc này! Mắt hắn nhìn thẳng, hơi khom lưng làm tư thế mời: “Để tôi dẫn đường cho Kỷ tiên sinh, cậu nên tự tay hái thì hơn.”
Cố tổng muốn người của mình đi hái hoa, hắn cũng không dám nhúng tay vào đâu.
Trong sách nói cửa lớn chỉ có tra công cùng thân tín của gã mới có thể mở khóa vân tay.
Tuy đã gần qua cửa ải nhưng Kỷ Tịch vẫn không dám thiếu cảnh giác.
Đi theo sau quản gia về phía cửa lớn, ngay tại bậc thềm cậu thoáng thấy một đôi giày thể thao.
Kỷ Tịch cúi đầu nhìn nhìn, mẹ nó, ngón chân mượt mà đáng yêu, bàn chân size 40 trắng nõn, không nghi ngờ gì nữa đây chính là đôi giày thể thao của cậu rồi.
Cậu mang giày vào, cực kì vừa vặn.
_
Trong điện thoại đám thanh niên nói bọn họ hai mươi phút sau mới đến, Cố Cảnh Diệu cúp máy, đổ ra một ly rượu vang đỏ, vừa mới nhớ lại cái liếc mắt của Kỷ Tịch đã khiến lòng gã ngứa ngáy khó nhịn.
Trước mắt gã hiện lên cảnh tượng cậu mặc bộ quần áo kia, quỳ gối trước người mình ăn kẹo que uống sữa bò, bụng dưới ngay tức khắc như có ngọn lửa thiêu đốt.
Gã quyết định mình nên lâm trận trước.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy cậu quay lại, gã cầm ly rượu vang lên uống một hơi hết sạch, sau đó đứng dậy đi tìm người.
Vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy cửa lớn dưới lầu mở rộng, tiểu Lý đang muốn mang người đi ra ngoài, gã nhìn một cái thì biết cậu đang muốn trốn, lập tức quát lên: “Tiểu Lý, mau đóng cửa lại.”
Kỷ Tịch thầm nghĩ không ổn, nhìn cánh cửa mở ra ngay trước mắt, tâm đã nhấc lên tới cổ họng, đây là cơ hội duy nhất để cậu trốn thoát.
Trong nháy mắt khi quản gia chuẩn bị đóng cửa, Kỷ Tịch dùng sức đá lên đầu gối hắn một cái.
Quản gia bị đau cũng giận điên lên, cửa chưa kịp đóng đã xoay người giang hai tay túm lấy cậu.
Kỷ Tịch hơi khom lưng, tìm đúng thời cơ dùng sức đẩy giữ cửa, nhanh chóng cúi người luồn dưới nách hắn chạy ra ngoài.
Quản gia không ngờ được cậu lại có chiêu này, mắt