Cố Tử An chống tay vịn lên mỏm đá bên cạnh, cảm nhận được toàn thân được nước ấm bao quanh, hắn cố chịu đựng cảm giác buồn nôn đang dần dâng lên, sau lưng dựa sát vào các phiến đá nhẵn mịn, trong hơi nước mênh mông mập mờ cố gắng nhìn vào thân ảnh của người đối diện.
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Tịch bị hơi nước bốc lên ấm áp đến phiếm hồng, con ngươi sáng trong thanh triệt ngày thường giờ đây còn thêm chút mị hoặc, ngọn tóc sũng nước nhỏ giọt lăn xuống từ trán đến tai, cuối cùng dừng lại tại võm vai cùng xương quai xanh mê người hòa làm một.
Cố Tử An nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt kia, không biết là do mình mải nhìn cậu ta nhìn đến ngu ngốc, hay do vừa bước chân vào nước khiến cả người không khỏe, hắn nhất thời không kịp hiểu được lời của Kỷ Tịch: "Sờ cái gì?"
Kỷ Tịch thấy Cố Tử An có vẻ hơi căng thẳng, không giống như đang cảm nhận sự thoải mái từ cơ thể, càng trông như đang ép bản thân trải qua loại đau đớn nào đó.
Cậu không yên tâm nên nhẹ nhàng đi về phía hắn, đôi mắt ngập hơi nước không ngừng đảo qua đảo lại toàn bộ cơ thể Cố Tử An.
Cái cơ thể hoàn mỹ cân đối cường tráng này quá sức mê hoặc, hai mắt Kỷ Tịch tỏa sáng, vô cùng tán thưởng nói: "Anh Cố, dáng người anh đẹp ghê, trước giờ em chỉ nhìn thấy đàn ông tám múi qua TV thôi đó." – Kỷ Tịch vô cùng lưu luyến mà dời mắt khỏi mấy cái múi bụng kia, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, làm ra vẻ khát cầu nói: "Anh Cố, cho em cảm thụ một chút cơ bụng của anh đi."
Cố Tử An lạnh lùng: "Không cho."
Kỷ Tịch biết mình cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy, dù sao kiểu đàn ông cực phẩm như này có tỏ ra thanh cao một chút cũng dễ hiểu mà, nếu không đã sớm bị bao nhiêu cô cậu thanh niên hưởng thụ qua rồi.
Cậu đưa mắt quan sát bốn phía, chuẩn bị nghĩ cách mò tới cọ cọ Cố Tử An.
Lúc này cậu vô tình thấy cạnh hồ có gắn một bảng hiệu, đọc được nội dung trên đó xong Kỷ Tịch liền vói hai tay vào trong nước, hơi khom lưng làm vài động tác khó hiểu, sau đó nhấc quần bơi của cậu từ dưới nước lên, thuận tay ném vào giỏ đồ chứa khăn tắm và nước uống bên cạnh.
Cố Tử An thấy cậu ngoài miệng nói lời khiêu khích còn không đã ghiền, vậy mà đến mức quần bơi cũng cởi luôn thế kia, hắn lạnh giọng quát lớn: "Kỷ Tịch, em làm cái gì thế?"
Kỷ Tịch hất cằm về phía bảng hiệu hướng dẫn treo trên tường, làm ra vẻ ủy khuất dông dài: "Anh nhìn kìa, người ta quy định ngâm suối phải khỏa thân, không được mặc quần áo xuống nước, không tin anh nhìn xem."
Đối với nước Y thì mấy cái tập tục hay quy định nơi đây Cố Tử An cũng có nghe qua trước đây rồi, không cần xem hắn cũng biết Kỷ Tịch đang nói thật.
Hắn chỉ cảm giác đêm nay mình quá mức dung túng cho tên nhóc này, chẳng những nhất thời úng não mà đồng ý cùng ngâm suối với cậu ta, còn đem mấy cái thường thức cơ bản quên hết không sót lại thứ gì, cảm giác như mình hoàn toàn cạn lời bất lực vậy.
Nước suối trong suốt nhìn thấy đáy, phần dưới thân thể kia vậy mà lại ẩn hiện như có như không trong hơi nước mập mờ.
Hầu kết Cố Tử An lăn lộn vài cái, hắn hơi nghiêng đầu nhìn tách cà phê bên cạnh, giọng nói khàn khàn nhưng ý tứ tỏ rõ không cho người ta phản bác: "Ở yên đó ngâm mình đi."
Kỷ Tịch bị âm thanh mạnh mẽ quyết đoán của hắn làm cho nhất thời bất động, bước chân chợt dừng lại ngăn cản tà tâm vừa nổi lên, cậu đứng cách Cố Tử An khoảng hai mét vẫn đang ra sức thuyết phục: "Anh Cố, em muốn tới gần anh mà, ngâm một mình còn ý nghĩa gì nữa chứ."
Cố Tử An cầm tách cà phê nóng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, che dấu nội tâm toàn thân đang tràn ngập kháng cự.
Kỷ Tịch thấy hắn không phản ứng, thử thăm dò chậm rãi dịch từng bước nhỏ đi về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Anh Cố, ở đây không cho mặc quần bơi đâu, anh không cởi ra à?"
Cố Tử An đặt tách cà phê xuống sàn thật mạnh, lạnh lùng nói: "Lo cho chính mình đi.
Em còn tiến tới một bước, tôi sẽ đi lên."
Kỷ Tịch biết Cố Tử An nói được thì làm được, trên mặt cậu hiện lên thần sắc thất vọng, gục đầu thấp giọng nói: "Anh đừng lên, anh không thích thì thôi, em đứng xa một chút là được."
Cố Tử An biết mình không thể chống cự với bộ dạng này của cậu ta, chỉ có thể quay mặt đi không nhìn đến nữa.
Khi Kỷ Tịch xoay người chuẩn bị trở về, không biết bàn chân vướng phải vật gì, thân thể lảo đảo một chút liền ngã ập xuống, cả khuôn mặt cũng biến mất trong làn nước ấm.
Cậu luống cuống uống liền hai ngụm nước lớn, động tác tự nhiên thiên y vô phùng(*), cậu thầm nghĩ đây chắc chắn là kĩ năng diễn xuất cấp bậc đỉnh cao của mình rồi.
[ (*) Thiên y vô phùng (天衣无缝 – Áo trời không kẽ hở): nghĩa bóng thưởng dùng để chỉ những tác phẩm nghệ thuật được thực hiện cực kì nghiêm ngặt cẩn thận, không có bất kì sai sót nào.
]
Dư quang Cố Tử An thoáng nhìn thấy Kỷ Tịch trượt chân, trong lòng hắn cả kinh, đôi chân dài nhanh chóng bước tới trước mặt Kỷ Tịch, vươn tay chuẩn xác đỡ được người từ trong nước vớt lên.
Nhìn bộ dạng Kỷ Tịch bị nước làm cho ho sặc sụa, hình ảnh này như những thước phim cũ kỹ dần dần hiện ra, tua nhanh qua từng đoạn ký ức trong đầu Cố Tử An.
Người ba đã đem thân thể gầy gò nhỏ bé của con mình nhấn xuống bồn tắm đầy nước, một bên dìm đầu hắn xuống, một bên buông lời chửi rủa đứa con nhỏ dại cùng mẹ của nó, khiến cho hắn suýt chút nữa cũng chìm trong biển nước mà đi gặp người mẹ bạc mệnh mất sớm của mình.
Từ khi Cố Tử An bắt đầu có kí ức đến lúc tốt nghiệp tiểu học, ba hắn càng lộ ra si mê hứng thú với việc trừng phạt thể xác này, nhưng nỗi ám ảnh ngộp nước luôn khắc sâu vào tâm khảm của hắn.
"Không sao chứ, sao em ngốc quá vậy." – Cố Tử An một bên nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu, một bên cầm lấy khắn lông bên cạnh, lau khuôn mặt ướt nhẹp và đầu tóc nhỏ nước cho cậu.
Kỷ Tịch ho như muốn lôi phổi quăng ra ngoài, vươn tay ôm lấy cổ Cố Tử An, vùi mặt vào hõm vai hắn, giọng nói tràn ngập ủy khuất: "Bởi vì anh luôn hung dữ với em, lúc nhỏ ngày nào cũng bị đám người kia quát nạt, giờ lớn rồi còn bị bạn trai trừng mắt mắng mỏ, còn ai đáng thương hơn em chứ."
Cố Tử An thở dài, chỉ có thể mặc cho cậu bạn nhỏ treo trên người mình.
Một tay hắn ôm eo Kỷ Tịch, một tay khác nhẹ nắn sau cổ cậu, giọng nói không tự chủ được mà mềm mỏng hơn: "Nào, để tôi nhìn xem."
Kỷ Tịch cảm thụ được nhiệt độ trên người Cố Tử An, trái tim cũng vô thức nhảy lên, cơ bắp khắp nơi cũng thoải mái giãn ra, cậu cố chịu đựng cảm giác tê dại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh Cố, may có anh phản ứng nhanh, em không sao hết."
Cố Tử An nhìn cậu vừa rồi ho đến đôi mắt đều nhiễm đỏ ngập nước, thầm nghĩ vật nhỏ này quả thật lúc nào cũng có thể mê hoặc người khác với bộ dạng yếu đuối xinh đẹp này, nếu là người khác chắc chắn đã không nhịn được từ lâu rồi.
Hắn sợ tên nhóc đáng thương này lại quậy ra chuyện gì nữa, dùng giọng điệu kiềm chế mà dỗ dành: "Ngâm cũng đủ rồi, lâu quá sẽ thiếu không khí, chúng ta về phòng thôi."
Phí công phí sức cả một buổi trời mới có thể cọ da cọ thịt được mốt chút, Kỷ Tịch tất nhiên không muốn nhanh vậy đã rời đi, cậu lại giở trò cựa quậy trong ngực Cố Tử An một trận, tay cũng không