Editor: Ngáo
[ (*) Sát nhân tru tâm (杀人诛心): thành ngữ Trung Quốc, nói về việc thay vì chỉ giết chết thể xác thì tốt nhất nên hủy hoại vế mặt tinh thần của một người nào đó.
]
Cố Cảnh Diệu vừa thấy phóng viên trên tay đang cầm đầy đủ thiết bị, gã lập tức cảnh giác: “Hai anh chụp cái gì? Ai cho phép các anh tự tiện chụp hình?”
Phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh bình tĩnh trả lời: “Cố tiên sinh, không phải cậu đã nói, chỉ cần cậu đứng cùng một chỗ với bất cứ nhân vật lớn nào chúng tôi đều phải nhanh tay chụp hình sao?” – Nói xong anh ta quay đầu nhìn về phía Cố Tử An: “Vị này là Cố tổng, không tính là nhân vật lớn sao?”
Cố Cảnh Diệu thầm nghĩ không ổn, hai nhà báo này hẳn đã bị Cố Tử An mua chuộc rồi.
Nếu những lời vừa rồi của bà nội và ba gã bị phơi bày ra ngoài, thanh danh xí nghiệp Cố thị của họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Gã không muốn buổi tiệc này còn chưa đâu ra đâu thì sáng mai đã phải nhận được tin giá cổ phiếu của xí nghiệp Cố thị bị sụt giảm.
Gã tiến lên hai bước đột ngột đoạt lấy camera trong tay phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh: “Chụp cái gì, tôi muốn kiểm tra trước.”
Phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh là một thanh niên trẻ tuổi cơ thể nhỏ gầy đang ôm chặt hai thiết bị ghi hình trong ngực, rất nhanh đã bị Cố Cảnh Diệu cao 1m9 dùng vài động tác đã đoạt được đồ vật trong tay.
Cố Cảnh Diệu lấy được camera và bút ghi âm, đem toàn bộ dữ liệu bên trong xóa sạch, lúc này mới nhét trở lại vào tay phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh.
Gã biết không thể đắc tội với đám phóng viên này, trên mặt cố gắng bày vẻ tươi cười đúng mực: “Tất cả chỉ là hiểu lầm.
Buổi tiệc hôm nay chúng tôi đã quyết định dời ngày, quên thông báo khiến cho hai vị một chuyến phí công đến đây, thật là ngại quá.
Mọi chi phí phát sinh của quý báo công ty tôi sáng mai sẽ cho tài vụ thanh toán cho các vị.”
Phóng viên Bắc Thành Nhật Báo thấy vậy liền nhanh chóng lén lút đem gửi toàn bộ tư liệu quay chụp cùng file ghi âm đến một địa chỉ truyền tin đã được chuẩn bị từ trước.
Mà các bí thư của Cố Tử An lúc này đang canh chừng trước máy tính, lập tức tải về toàn bộ dữ liệu vào thư mục bảo mật an toàn.
Cố Chính Nghiệp sợ phóng viên Bắc Thành Nhật Báo lén chạy, ông ta lôi kéo cánh tay người ta một phen, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh ôn tồn nói: “Ký giả Lưu, có phải cậu hiểu lầm gì đó rồi phải không, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”
Ông ta thầm cân nhắc trong lòng, Cố Tử An đã leo lên được vị thế này, tiền bạc đối với hắn không là gì nữa, cho nên trước đây muốn hắn nhường hạng mục hay tài nguyên gì, hắn đều có thể thoải mái cho đi.
Cố Tử An trước giờ luôn để bọn họ tùy ý nắm trong tay mà lần này lại cứng rắng quyết tuyệt như vậy, không để vào mắt tiệc mừng thọ của bà nội mà cùng người nhà đối đầu, chắc chắn là do Cố Cảnh Diệu đã đoạt người trong lòng hắn kia, khiến hắn mất hết mặt mũi.
Cố Cảnh Diệu thích đàn ông, Cố Chính Nghiệp có biết đôi chút, chỉ là Cố Cảnh Diệu luôn luôn đảm bảo với người trong nhà gã chắc chắn sẽ kết hôn sinh con, sẽ cho Cố gia người nối dõi, lúc này ông mới bỏ qua sở thích của gã.
Dù sao trong những nhóm thiếu gia nhà giàu lại phong lưu thích hưởng lạc này, phản bội lẫn nhau chỉ vì vài đứa nam nữ đẹp mắt một chút trước giờ đã xảy ra quá nhiều, nhưng Cố Chính Nghiệp lại hoàn toàn không nghĩ tới Cố Tử An xưa nay luôn thanh cao lãnh đạm, vậy mà cũng sẽ vì một đứa tình nhân thấp kém mà làm đến bước này.
Thôi thì, co được dãn được mới là đàn ông biết thức thời, cùng lắm thì bắt Cố Cảnh Diệu xin lỗi bọn họ.
Dựa vào thái độ của Cố Tử An đối với người trong nhà từ trước tới nay, chuyện này còn có thể đảo ngược tình thế.
Hơn nữa trong lòng ông quả thật có chút hưng phấn, ông luôn sợ Cố Tử An không có nhược điểm, nếu đã biết hắn có loại yêu thích này, về sau sẽ có nhiều thủ đoạn hơn để đối phó với hắn.
Ký giả Lưu giả vờ giấu đi thiết bị trong tay, nói với Cố Chính Nghiệp: “Cố tiên sinh, chính ông mời chúng tôi tối nay đến đây phỏng vấn, bây giờ các người lại muốn động tay động chân là có ý gì hả?”
Cố Chính Nghiệp biết chuyện này không phải chỉ xóa file đơn giản như vậy, vừa rồi đoạt được camera trong tay phóng viên Bắc Thành Nhật Báo, quả nhiên phía trên còn có gắn một thiết bị truyền tin Bluetooth.
Ông biết chuyện này vẫn nên cùng chính chủ thương lượng mới có kết quả, rất khó có được thái độ tương đối bình tĩnh nhìn qua Cố Tử An: “Mời hai vị phóng viên này về trước đi, trong nhà chúng ta có chuyện muốn nói.”
Bóng dáng Cố Tử An thẳng tắp đứng dưới ánh trăng, so với thường ngày càng thêm phần âm u lạnh nhạt.
Hắn ôm eo Kỷ Tịch, không chút để ý mà nhìn Cố Chính Nghiệp diễn trò, ánh mắt sâu thẳm, bên trong như ẩn giấu một con quỷ đang thèm khát mùi vị thịt người.
Cố Chính Nghiệp bị hắn nhìn đến mức trong lòng hoảng hốt, cắn răng nói với Cố Cảnh Diệu: “Tiểu Diệu, mau nói xin lỗi với anh con đi, con làm gì cũng không nên động vào người bên cạnh của anh trai con.
Chuyện này chỉ là hiểu lầm không đáng có, nói ra được thì tốt rồi.
Hai anh em các con cũng không thể chỉ vì một người ngoài mà ảnh hưởng quan hệ được đúng không?”
Cố Cảnh Diệu nhìn Kỷ Tịch không có chút sợ hãi hay xấu hổ nào mà dám đi cùng Cố Tử An đến tận cửa, vốn gã đã hận đến ngứa răng rồi, rõ ràng đây là người mà gã coi trọng trước, tiểu tiện nhân này phản bội xuất tường còn chưa tính, vậy mà Cố Tử An cũng cùng với nó hợp lại chơi mình một vố.
Gã đã tỉ mỉ cẩn thận bố trí kế hoạch lớn hoàn hảo như vậy, kết quả hai tên này trải qua tai nạn không những không tổn hại một sợi lông tóc nào, ngược lại mình thì bị cảnh sát theo dõi nhất cử nhất động.
Bây giờ lại còn bắt gã xin lỗi Cố Tử An, làm sao gã nhịn được nỗi uất nghẹn này: “Tôi hận không thể giết chết bọn nó.
Trong từ điển của Cố Cảnh Diệu tôi không bao giờ có hai từ ‘xin lỗi’!”
“Nó không xứng!” – Giọng của bà nội Cố cùng Cố Cảnh Diệu đồng thời vang lên, để đứa cháu trai vàng ngọc này của bà xin lỗi thằng nghiệt chủng do tiện nhân kia sinh ra, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bà nội cố đứng phía sau quan sát một lúc lâu, bây giờ đại khái đoán được Cố Tử An có lẽ đã tra ra được về cái chết của mẹ hắn trước kia, cũng không khó để hiểu vì sao một kẻ bụng dạ khó lường âm hiểm ngoan độc như hắn lại có thể an phận làm cháu ngoan trong nhà bọn họ nhiều năm như thế.
Vài năm trước bà đã mơ hồ nhận ra Cố Tử An vẫn luôn cố gắng tìm hiểu những điểm đáng ngờ về cái chết của mẹ hắn, nhưng dù sao bà cũng không sợ.
Cố Tử An cho dù có năng lực thế nào đi nữa, chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, hắn căn bản không có khả năng xác nhận chứng cứ được.
Nếu đã xé rách mặt, vậy thì cứ đem mọi gièm pha xấu xa chấn động của mẹ hắn lôi ra ánh sáng, xem ai là đứa bị mất mặt, lợi ích bị tổn hại sẽ là ai đây.
Nếu Cố Tử An không muốn bọn họ sống tốt, vậy thì cùng kéo nó xuống địa ngục đi cùng.
“Mẹ, sao mẹ lại……” – Buổi tiệc tối nay đã loạn thành thế này, trong lòng Cố Chính Nghiệp khó tránh khỏi giận dữ quay đầu lại nhìn bà nội Cố, giọng nói rõ ràng không kiên nhẫn.
Xem ra người đã già rồi nên làm việc gì cũng không xong, về sau việc của Cố gia không thể trông cậy vào bà nữa.
“Con im miệng đi!” – Bà nội Cố nghe ra giọng điệu ghét bỏ của con trai mình, cảm giác được quyền uy của mình bao năm qua bị lung lay không nhẹ.
Bà trải qua một đời tranh đoạt háo thắng, giờ đây lại đem tất cả tức giận oán hận đều nhắm lên người Cố Tử An.
Dưới ánh trăng ảm đạm, mặt mũi càng thêm bà trắng, nhìn giống với những lệ quỷ đáng sợ nơi địa ngục, bà nội Cố nghiến răng dữ tợn: “Cố Tử An, mày……”
Lực chú ý của Kỷ Tịch vẫn luôn đặt trên người Cố Tử An, lúc này bị âm thanh ngoan độc rít lên làm cho hoảng sợ.
Cậu quay đầu nhìn bà nội Cố, sợ bà ta mất khống chế lại tuôn ra ngôn từ xấu xí nguyền rủa Cố Tử An, vội vàng đầy mặt chính nghĩa mà cắt lời bà: “Bà thực sự không sợ ban đêm đi ngủ sẽ mơ thấy lệ quỷ đến đòi mạng sao?”
Quả thật chính là, đâu đó thật sâu trong lòng bà nội Cố vẫn luôn cảm thấy bị lệ quỷ quấn thân, phá cho cả nhà không lúc nào được yên bình.
Bà nội Cố nghe thấy hai chữ “lệ quỷ”, đôi mắt hoảng sợ vô thần nhìn Kỷ Tịch, toàn thân phát run lên, giọng nói cũng yếu đi hẳn: “Mày nói cái gì?”
Ngoài cổng lớn bị nháo một trận túi bụi, nhóm đầu bếp phía hậu viện cũng đã xong việc.
Trong hợp đồng đã nêu rõ, bọn họ chỉ cần phụ trách tốt phần ẩm thực, xong việc sẽ đi, những việc phục vụ khách quý còn lại đều do nhóm người giúp việc nhà Cố gia thực hiện.
Sau khi quản gia kiểm tra kỹ thức ăn, mang theo giám đốc Vương và mười mấy người theo sau, mênh mông cuồn cuộn đi thẳng đến cổng lớn.
Giám đốc Vương mắt sắc liếc qua trông thấy Cố phu nhân đứng trước cửa, mấy ngày nay ông bị Cố phu nhân không nói lý lẽ âm dương quái khí tra tấn vốn không thoải mái, trong lòng lại có chút tâm tư, ông vội vàng bước nhanh về phía trước: “Cố phu nhân.”
Cố phu nhân năm nay đã qua tuổi bốn mươi, nhưng vì sống an nhàn lại bảo dưỡng làn da vóc dáng cẩn thận nên thoạt nhìn chỉ như vừa mới ba mươi.
Bà mặc chiếc váy dài màu xanh sang trọng ôm sát thân thể, tư thái càng thêm quý khí mười phần.
Bà buông tay khỏi bà nội Cố, nghe tiếng gọi thì xoay người lại, không nhanh không chậm hỏi giám đốc Vương: “Làm sao vậy?”
Trên mặt giám đốc Vương treo lên nụ cười lễ phép: