Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 122


trước sau

Edit + beta: Iris

Tua lại ba mươi phút trước.

Từ Kiêu vội vã quay trở lại phòng chờ, cởi áo biểu diễn xấu xí ra, thở phào một hơi.

Ánh sáng sân khấu thực sự rất nóng, khiến anh đổ mồ hôi khắp người.

Từ Kiêu vô cùng lo lắng thay quần áo, cởi xong áo thì đến quần, nhưng không biết vì sao khi đang thay đồ mà cứ cảm thấy lông dựng đứng lên, có gì đó không đúng, luôn cảm thấy như có người nhìn mình...

Từ Kiêu đột nhiên quay đầu lại, trên ghế sô pha mềm mại ở đối diện, một người phụ nữ anh chưa từng gặp bao giờ đang khoanh tay trước ngực, hấc cằm nhìn anh.

"!" Ớ đệt, cô gái này từ đâu tới vậy?

Từ Kiêu giật mình, lập tức kéo quần lên, luống cuống tay chân tìm quần áo mặc.

Từ Kiêu liếc nhanh về phía cửa.

...Anh không có vào sai phòng nhỉ? Đây chẳng phải là phòng chờ của anh sao?

Từ Kiêu nghi hoặc nói: "Cô…… phòng cô hả?"

Người phụ nữ ở phía đối diện có mái tóc đen dài uốn sóng, mặc một chiếc váy bó sát màu vàng sẫm, tôn lên một dáng người hoàn hảo. Lúc này, cô dùng tay trái vén một lọn tóc đen, xoay thành một vòng, trầm ngâm nhìn anh, động tác này cực kỳ dễ khiến người ta chú ý đến móng tay cô vừa làm, chính là kiểu mắt mèo đen hung hãn.

Người phụ nữ hơi hơi nâng cằm, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực kỳ cao ngạo, nhìn thấy cô, Từ Kiêu vừa cảm thấy xa lạ vừa cảm thấy quen thuộc, nhất thời không nói nên lời.

Chẳng lẽ đây là nữ diễn viên nào đó đi nhầm phòng? Từ Kiêu nghĩ nghĩ, nói thêm: "Phòng của nữ giám khảo ở dưới lầu."

"Không phải đi làm phòng," người phụ nữ có chút hứng thú nhìn chằm chằm anh, "Tôi tới tìm cậu."

Tìm anh, tìm anh làm gì? Từ Kiêu khó hiểu, nói: "...Có phải là về hợp tác kinh doanh không?"

"Hợp tác kinh doanh?" Người phụ nữ cười tủm tỉm như nghe được chuyện cười, cô kéo ghế ngồi xuống, đôi chân dài uyển chuyển bắt chéo lại, "Tôi tới đây để nói việc tư với cậu."

Việc tư...

Từ Kiêu nghĩ anh và cô ta hình như căn bản không quen biết, nhưng anh còn chưa kịp nói chuyện, người phụ nữ đã tùy ý hất mái tóc đen sang một bên, trên mặt lộ ra nụ cười nhìn anh: "Chính thức làm quen chút." Cô đưa tay ra, "Tôi là Trang Dĩnh, chị của Trang Dục."

Từ Kiêu sửng sốt, vội đưa tay ra bắt tay với cô.

Cuối cùng anh cũng biết cảm giác quen thuộc đến từ đâu - đôi mắt của người phụ nữ này giống hệt Trang Dục, chỉ có điều là quyến rũ hơn một chút.

Từ Kiêu nhanh chóng ngồi xuống, vừa ngồi xuống thì đột nhiên đứng lên.

Trang Dĩnh khẽ nhướng mày, cô cũng không biết đối phương phát điên cái gì, chỉ là trong lòng đang suy nghĩ lung tung, người đối diện đi rót một cốc nước, sau đó chạy lại đưa cho cô.

Từ Kiêu có chút căng thẳng: "Mời chị uống nước?"

Trang Dĩnh khẽ nhướng mày, nhìn chằm chằm cốc nước một lúc rồi đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Trang Dĩnh trong lòng khẽ gật đầu, mặc dù sắc mặt không thay đổi, uống một hớp rồi để qua một bên, vẻ mặt khó lường đến mức không ai nhìn ra manh mối.

Đương nhiên, Từ Kiêu không biết tại sao chị gái của Trang Dục đột nhiên đến đây, nhưng nghĩ về những gì Chu Văn đã nói với anh trước đó, rồi nhìn vào biểu hiện của chị gái y, nói không chừng là muốn cầm gậy đánh uyên uyên.

"Cái này……"

Người ta nói không đánh người mặt cười. Từ Kiêu không quan tâm lắm, cười hỏi: "Chị, chị tới đây là có chuyện gì sao?"

Kêu chị thuận miệng ghê nhỉ, Trang Dĩnh khẽ nhướng mày, cô hơi nghiêng đầu, da mặt dày hỏi: "Tôi chỉ tới để xem người được em tôi chọn trông như thế nào mà thôi."

Cô nói vậy, nhưng lại lấy ra một xấp ảnh chụp từ chiếc túi nhỏ bên cạnh: "Đây là cậu."

Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu đầy tính khẳng định.

Từ Kiêu nhìn mấy bức ảnh, con ngươi co lại - toàn bộ ảnh chụp đều là anh và Nghiêm Thành Du.

Có ảnh anh và Nghiêm Thành Du khoác vai nhìn nhau, có ảnh cùng nhau ra vào một tiểu khu...

Anh nên nói thế nào đây, nó còn tốt hơn so với anh tưởng tượng.

...ít nhất là không □□.

Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, định mở miệng giải thích.

Người phụ nữ đối diện giơ tay lên: "Không cần nói nữa."

"Tôi có thể tra ra mấy bức ảnh này, đương nhiên em trai tôi cũng có thể."

"Tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì với em trai tôi, nhưng em tôi là một kẻ ngốc, tìm được người phù hợp sẽ không buông tay, tôi thì khác," Trang Dĩnh cười nói, "Còn tôi, tôi rất ghét thấy những thứ khác trong mối quan hệ của tôi."

Nói xong, đôi mắt hồ ly dài và hẹp của Trang Dĩnh nheo lại.

Cô đột nhiên lấy điện thoại ra, móng tay mắt mèo đen lướt nhẹ trên màn hình, ném cho Từ Kiêu.

Từ Kiêu vẻ mặt bối rối nhận lấy nó, anh nhìn vào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Đó là buổi phát sóng phỏng vấn, Trang Dục bị người ta vây quanh.

"Câu hỏi của tôi là, có tin đồn rằng ngài đã chi rất nhiều tiền cho Từ Kiêu vào Thiên Khải Lục, ngài có điều gì muốn nói về việc Từ Kiêu mang tiền vào tổ không?"

"……"

Trang Dĩnh thảnh thơi khoanh tay trước ngực, cánh tay gõ nhẹ lên trường giáp màu đen của mình: "Tôi đã phơi bày chuyện này ra ngoài, từ nay về sau nếu cậu còn muốn leo lên người Trang Dục, vậy con đường diễn viên này sẽ triệt để cắt đứt."

"Hiểu chưa?" Trang Dĩnh chờ mong nhìn anh cười nói.

Từ Kiêu nhìn cô, đột nhiên nhếch miệng cười: "Hiểu rồi."

Trang Dĩnh khựng lại, như thể cô không ngờ rằng Từ Kiêu sẽ phản ứng như vậy.

"Cậu không sợ?"

Từ Kiêu nhún vai, chỉ vào màn hình rồi cười nói: "Em ấy đã
không sợ, vì sao tôi phải sợ."

Anh nhìn người trên màn hình, cảm giác hạnh phúc như bong bóng, từng cái một, nhẹ nhàng phình to trong tim anh.

Trang Dĩnh sửng sốt một chút, trước kia cô không có chú ý, bây giờ vừa nghe thì mới cảm thấy không đúng.

"Nếu như đây là điều anh muốn nghe, bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, tôi và anh ấy quả thực có quan hệ vượt khỏi cấp trên cấp dưới." Trang Dục trên màn ảnh đột nhiên nở nụ cười, "Anh hài lòng chưa?"

Trang Dĩnh nghiến răng nghiến lợi dữ dội, làm sao cô có thể ngờ rằng em trai mình thực sự yêu đến mất não.

Nói câu này khác nào không đánh liền khai đâu.

Trang Dĩnh tức đến nghiến răng.

Câu hỏi cuối cùng này là do cô sắp xếp, mục đích là để Từ Kiêu nhìn cho kỹ, đừng nghĩ rằng lấy được tài nguyên là có thể lên được mặt bàn.

Nhưng ai biết, cô ngàn tính vạn tính lại không tính được em trai cô còn yêu nhiều hơn cô tưởng tượng, Trang Dĩnh thực sự hận sắt không thành thép, suýt nữa đã vọt đến hiện trường và hét vào tai Trang Dục.

Cô yêu thương bảo vệ đứa em trai đến trưởng thành, vậy mà lại vội vàng tặng tài nguyên cho người này, cộng với những gì Tiểu Lâm đã nói, ngay cả khi người này nghiêm túc thì... Nghĩ đến đây, Trang Dĩnh lại cảm thấy khó chịu.

Đồ ngốc này! Trang Dĩnh tức giận nghĩ.

Nhưng……

Trang Dĩnh mím môi, cô nhìn không nổi nữa, thái độ của em trai cô đã bày ra hết, cho dù Trang Dĩnh có đệ khống thế nào đi nữa, cô cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng cô rất muốn làm giống như mấy bộ phim điện ảnh kia, quăng chi phiếu cho Từ Kiêu để anh lăn ra khỏi vòng - tiền không phải là vấn đề, nhưng ai biểu cô là chị gái của Trang Dục làm chi.

Trừ khi kéo ba mẹ đến đây, nếu không việc này căn bản không đến lượt cô quản.

Người đối diện đột nhiên lên tiếng.

Cậu ta cư nhiên còn cười được, điều mà trong mắt Trang Dĩnh chính là mặt dày trơ trẽn.

"Thật ra thì chị à, tôi đã nói tất cả mọi thứ với Trang Dục rồi."

Đôi mắt tròn sáng ngời của anh nhìn qua, cô nghe thấy đối phương nói tiếp: "Tôi có thể tự chạy lấy tài nguyên, tôi ở bên nhau với em ấy cũng không phải vì tài nguyên."

Trang Dĩnh khẽ hừ một tiếng, "Cậu nói nghe êm tai ghê." Trang Dĩnh lại âm thầm nghiến răng, xách túi đứng lên, trịch thượng nhìn chằm chằm Từ Kiêu.

"Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cũng cảnh cáo cậu, tốt nhất không nên có ý đồ khác," Trang Dĩnh hừ lạnh một tiếng, "Em tôi không phải là người coi tiền như rác."

Người đối diện cũng đứng dậy, chắc là muốn tiễn cô.

Cô mới không cần!

Trang Dĩnh đi giày cao gót đến cửa, đột nhiên nghe thấy người sau lưng lại nói.

"Tôi thực sự không cần những thứ đó."

"Tôi thà rằng ấy nghèo hơn tôi, hoặc là đừng tốt như vậy,"

Trang Dĩnh đang mở cửa thì dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Từ Kiêu.

Từ Kiêu chỉ cười cười: "Có đôi khi, tôi không biết mình có thể cho em ấy được gì nữa, cũng không biết em ấy có thể thích tôi được bao lâu. Nếu trên người tôi có thứ mà em ấy muốn, vậy mối quan hệ của chúng tôi sẽ có thể kéo dài lâu hơn."

"Nếu em ấy bị tuyết tàng, bị chỉ trích, bị bỏ rơi, cùng đường bí lối," Từ Kiêu nhẹ giọng nói, "Có lẽ đến lúc đó em ấy sẽ biết, tôi yêu em ấy biết bao nhiêu."

Trang Dĩnh sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện, người đối diện đã xua tay nói thêm: "Tôi chỉ nghĩ vậy thôi, không phải hy vọng em ấy sống không tốt."

Trang Dĩnh nhìn chằm chằm Từ Kiêu.

Một lúc sau, cô khịt mũi: "Cậu tốt nhất nên nói được làm được."

"Rầm!"

Cánh cửa đóng lại, Trang Dĩnh đứng ngoài cửa hai giây.

Nhìn thấy vẻ mặt vừa nãy của Từ Kiêu, cô nháy mắt bị kinh hoảng.

Những lời đó thật sự rất kỳ lạ, nhưng...

Mặc dù Trang Dĩnh không muốn thừa nhận, nhưng cô thực sự cảm thấy—

Lời Từ Kiêu nói là phát ra từ tâm.

Khi thích một ai đó, sẽ hy vọng rằng trong tương lai, hai người có thể sống một cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc.

Nhưng nếu yêu một ai đó, sẽ sẵn sàng cùng chịu đựng nỗi đau khổ sở.

°°°°°°°°°°

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện