"Ha ha, ha ha ha..." Chu Văn run lẩy bẩy nói, "Anh...!Hai người các anh...!Ha, ha ha..."
Từ Kiêu mặt đỏ tai hồng, vội nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu!"
Trang Dục gật đầu: "Không sai."
Từ Kiêu: "............"
Chu Văn nghe hai người trả lời khác nhau, vẻ mặt càng là một lời khó nói hết.
Hắn yên lặng dời tầm mắt xuống, vẻ mặt lại càng rối rắm hơn.
Từ Kiêu mờ mịt, nhìn xuống theo tầm mắt hắn - - móa, tay Trang Dục vẫn còn nắm anh đây này.
"..." Mặt Từ Kiêu nóng lên, vội dùng sức tránh đi.
Chậm rồi.
Chu Văn đã tự giác tiêu hóa một sự thật nào đó, hắn lo lắng nuốt nước miếng: "Cái đó..."
"Nếu không, em ra ngoài 10 phút? Các anh trước hết...!Ách...!Các anh cứ tiếp tục tìm hiểu sâu ha?"
Từ Kiêu: "............." Anh không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Chu Văn đã biết những gì.
"Nhưng mà..." Chu Văn cẩn thận nhìn bọn họ, lời nói kinh người, "Đừng làm lâu quá ha..."
Từ Kiêu giật giật khóe miệng, anh thật sự không biết rốt cuộc trong đầu Chu Văn suy nghĩ cái gì - - cái gì mà đừng làm lâu quá?
Không phải, anh và Trang Dục có cái gì mà phải làm lâu a!
"Không phải em muốn giục," Chu Văn gãi đầu, lấy lòng nhìn Trang Dục, "Là đạo diễn Ninh muốn tìm Kiêu ca."
Từ Kiêu vẻ mặt mê mang: "Đạo diễn Ninh tìm tôi làm gì?"
Chu Văn cạn lời: "..."
Ở trong này hết nửa tiếng mà thằng nhãi Trang Dục lại không nói được một câu trọng điểm.
Vậy rốt cuộc là làm gì?? Chu Văn cho Trang Dục cái nhìn khó mà tả nổi, rồi nói: "Biên kịch đã sửa lại kịch bản, vai sát thủ mà lần trước anh diễn đã thành vai phụ."
"Bây giờ không vội, chỉ là chút nữa phải đối diễn."
Từ Kiêu: "!" Anh sao lại từ vai qua đường thành vai phụ rồi?
Từ Kiêu lập tức nhìn qua người bên cạnh: "Cậu đi tìm đạo diễn Ninh?"
"Anh nghĩ nhiều rồi, em không có." Trang Dục liếc nhìn anh một cái, nói, "Là đạo diễn Ninh thấy anh diễn không tồi."
Từ Kiêu tâm tình phức tạp, anh cũng không phải đồ ngốc, chuyện biến một vai qua đường thành vai phụ không phải chuyện đơn giản, cho dù đạo diễn Ninh thật sự cảm thấy anh diễn tốt cũng không cần phải làm như vậy.
Chắc chắn có một phần của Trang Dục.
Từ Kiêu nhất thời không biết nên nói gì.
Nói không cần, không khỏi quá không biết tốt xấu, nhưng nói cảm ơn, lại xa lạ quá.
Cố tình lúc này, người đối diện lại bất mãn nói: "Sao anh lại không nói gì hết, không phải nên tỏ ra chút gì đó hả."
Từ Kiêu: "......!A?"
Trang Dục quay mặt lại, trừng anh một cái: "Em nói em không có, anh thật sự cho là không có hả?"
"Lâm Ý vừa tới tìm em, nói một sọt lời hay, tìm em muốn làm khách mời em cũng không để ý đến hắn," Trang Dục hừ một tiếng, "Anh thì hay rồi, một câu cũng không nói, một chút phản ứng cũng không có."
Từ Kiêu: "......" Muốn anh phản ứng gì, khen y sao?
Không biết vì sao, Từ Kiêu cảm thấy từ sau khi Trang Dục tỏ tình, y dường như trở nên ấu trĩ.
Cả ngày hôm nay cứ như một học sinh nhỏ bĩu môi tìm lão sư muốn hoa hồng nhỏ, làm cái gì cũng "Anh tỏ thái độ chút đi" "Sao anh không phản ứng gì hết".
Làm anh nhất thời có chút, ừm, chuẩn bị không kịp? Nhưng mà, Từ Kiêu cư nhiên đáng xấu hổ mà cảm thấy - - có hơi đáng yêu.
Từ Kiêu khụ một tiếng: "Cảm ơn", anh suy nghĩ rồi bổ sung, "Cậu thật lợi hại."
Trang Dục hừ một tiếng, tựa hồ không hài lòng với câu khen ngợi vô cùng đơn giản này.
Chỉ là Từ Kiêu có hơi ngượng ngùng, Chu Văn thì sao, anh chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Lâm Ý muốn làm khách mời không phải khá tốt sao? Sao không cho hắn tới."
Trang Dục "chậc" một tiếng: "Anh lại nữa rồi, khẩu thị tâm phi."
Từ Kiêu: "???" Anh đã làm gì, sao lại thành khẩu thị tâm phi?
"Bởi vì Lâm Ý và anh không giống nhau, bởi vì người em thích chính là anh, không phải người khác," Trang Dục bình tĩnh nhìn anh, cười đắc ý, câu vai anh, nói nhỏ bên tai Từ Kiêu, "Hài lòng không? Hửm?"
Từ Kiêu: "......"
Âm cuối vừa êm vừa như tán tỉnh, Từ Kiêu chỉ cảm thấy đầu óc trắng xóa, đại não trống rỗng, tiếng "hửm" này cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Hửm hửm hửm hửm hửm.
Khuôn mặt khó khăn lắm mới nguội được, thoáng chốc nóng bừng trở lại, hơi nước trên đầu Từ Kiêu như thể được hiện thực hóa và tỏa ra bên ngoài.
Anh cũng không biết sao lại thế này, chỉ bị Trang Dục nói có một câu mà đã nóng mặt, tai đỏ — — rõ ràng lúc trước là anh cà rỡn đùa giỡn Trang Dục mà.
Nima, Trang Dục lại đánh bóng thẳng như vậy nữa, anh thật