Edit + beta: Iris
Nhưng Hà Tử Chiêu hiểu lầm rồi.
Từ Kiêu đương nhiên không thể mở miệng kêu một cô gái nhường chỗ cho anh, là Triệu Y Nhiên nhìn thoáng qua Trang Dục rồi nói: "Ai da, nhân vật chính đóng máy hôm nay tới rồi," cô che miệng cười nói, "Vẫn nên để hai nhân vật chính ngồi cùng nhau thì hơn."
Từ Kiêu thấy Triệu Y Nhiên đứng dậy nhường chỗ, anh hơi do dự một chút, cảm thấy cứ đẩy qua đẩy lại chỗ ngồi thì có chút kỳ quái, thế là mỉm cười ngồi xuống.
Anh không hề biết, khi anh ngồi xuống đã khiến các nhân viên công tác thì thầm với nhau.
"Từ Kiêu dám để Triệu Y Nhiên nhường chỗ? Cái này...!Mặc dù gần đây hắn nổi tiếng thật, nhưng vậy thì quá cuồng vọng rồi..."
"Cuồng cái rắm, cậu không thấy Triệu Y Nhiên nói à, rõ ràng là cô ấy tự nhường."
"Nhưng người ta là ảnh hậu nha, cho dù cô ấy có nhường chỗ cũng không thể nói ngồi là ngồi như vậy dược."
"Ầy, tức là Triệu Y Như coi trọng hắn, cậu thì hiểu cái gì."
"......??"
"Đậu? Thiệt hay giả."
Nhân viên công tác nói lời vừa nãy nhún nhún vai: "Cô ấy rất tinh tế, cậu cứ nhìn đi."
Trên bàn tròn.
Ba người đạo diễn Ninh, đạo diễn Lưu và Bạch tổng trò chuyện với nhau, bọn họ một người là đạo diễn tạp kỹ, một người là đạo diễn phim điện ảnh nổi tiếng, có thể trò chuyện với nhau thì còn hiểu được.
Nhưng không biết ai mời vị tôn đại Phật Bạch tổng này đến đây, hắn chỉ là doanh nhân, không có dính dáng xíu nào tới văn hóa.
Nói thế nào nhỉ, Bạch tổng không hổ là người tạo ra Tinh Quang, có thể trò chuyện vui vẻ như cá gặp nước với hai đại đạo diễn, ngay cả đạo diễn Ninh luôn luôn nghiêm túc cũng bị hắn chọc cười.
Trang Dục cũng gia nhập trò chuyện với mấy ngọn núi lớn kia, còn Từ Kiêu thì tất nhiên không chen vào được, dù sao thì Từ Kiêu cũng chỉ là người mới vừa quay lại nhận chức, phần lớn cuộc trò chuyện đều không có liên quan đến anh, trừ khi có người nhắc đến anh thì anh hơi gật đầu, phối hợp nói vài câu, những lúc còn lại thì không nói gì.
Lúc này, vai Từ Kiêu bỗng bị ai đó vỗ, anh quay đầu lại thì thấy Triệu Y Nhiên mỉm cười mong chờ nhìn anh: "Chương trình của các cậu, tôi cũng có xem, thật sự rất thú vị."
Triệu Y Nhiên ngón tay đặt ở cằm, hơi mím môi, mặc dù tuổi cô cũng không nhỏ, nhưng khi làm ra động tác này trông vẫn rất ngây thơ: "Đúng rồi, có một tập, hình như cậu mặc bikini..."
"...!Cái tập Disney kia hả?" Từ Kiêu khụ một tiếng, "Không phải bikini, là đồ của tiểu mỹ nhân ngư."
Triệu Y Nhiên "phụt" cười: "Nói thế nào thì cũng là nữ trang, cậu mặc vậy rất đẹp nha."
Từ Kiêu cười ha ha một tiếng: "Quá khen rồi, tôi còn thấy bản thân hơi khó coi, Trang Dục mặc đẹp hơn."
"Không có a — —" Triệu Y Nhiên kéo dài chữ a, cô rót đầy ly, giơ bàn tay mềm mại lên cạn ly với anh, cười nói, "Mời cậu một ly nhé?"
Tuy Triệu Y Nhiên đột ngột mời rượu, nhưng Từ Kiêu vẫn phải đáp lại.
Thấy ly rượu của Triệu Y Nhiên đã đầy, anh cũng vội rót đầy ly của mình, chỉ là vừa đưa ly rượu lên miệng thì bỗng bị ngăn lại.
Ngón tay thon dài của Trang Dục gõ nhẹ ly rượu, con ngươi hổ phách yên lặng nhìn Triệu Y Nhiên một hồi mới nói: "Anh ấy không uống được, tôi uống giúp anh ấy."
Triệu Y Nhiên nhướng mày: "Nếu Trang lão sư đã muốn uống giúp, tôi không có ý kiến gì." Cô đảo đôi mắt mê người, che miệng cười nói, "Chỉ là tôi thấy anh bạn nhỏ Từ cũng muốn uống một ly."
"A."
Tiếng cười nhạo rất khẽ, khiến Từ Kiêu tưởng là mình nghe lầm, anh ngạc nhiên nhìn Trang Dục một cái, chỉ là người này vẫn bày ra dáng vẻ mọi thứ đều bình thường.
Trang Dục nhàn nhạt nói: "Chị nghĩ nhiều rồi, anh ấy không thích uống rượu." Vừa dứt lời, y liền uống một hơi cạn sạch.
Từ Kiêu không biết rốt cuộc hai người đang chơi trò gì, đành ho khan một tiếng, cười gượng với Triệu Y Nhiên: "Do tôi quên mất, tôi không giỏi uống rượu lắm."
Triệu Y Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, dường như có chút tiếc nuối: "Vậy được rồi." Triệu Y Nhiên cười híp mắt nhìn anh, "Khi nào cậu muốn uống thì cứ đến tìm tôi."
Lần này, Từ Kiêu đã tỉnh táo lại.
Đây...!Đây là muốn ngâm* anh sao?
*Ngâm (泡): Hán Việt là "phao/bào", nếu chỉ có mỗi từ này thì nghĩa bong bóng, bọt, ngâm, kéo dài thời gian.
Nhưng khi nói "tôi muốn phao (我想泡)" nghĩa là muốn hẹn hò/quan hệ tình dục.
Từ Kiêu nhất thời cảm thấy bối rối, chính anh cũng không biết vận đào hoa của mình lại tốt như vậy từ khi nào.
Nhưng cái gì nên từ chối thì cần phải từ chối, Từ Kiêu mỉm cười, quay đầu chỉ vào Trang Dục: "Vậy phải nói một tiếng xin lỗi với Triệu tỷ rồi, ông chủ của chúng em nói em không uống rượu được, kêu em uống ít thôi."
Cuối cùng Triệu Y Nhiên không cười nữa, cô hừ một tiếng quay đầu đi, không thèm để ý Từ Kiêu không biết thức thời nữa.
Còn người bên cạnh Từ Kiêu lại hài lòng cong khóe miệng.
Trang Dục không rảnh nói chuyện với Từ Kiêu, chỉ là vẫn thường xuyên nghiêng đầu nhìn Từ Kiêu một cái, ánh mắt sáng ngời như một con mèo lớn vừa được vuốt lông, Từ Kiêu có thể thấy rõ vài phần đắc ý dưới vẻ kiêu ngạo tự phụ kia của y.
Có chút đáng yêu, nghĩ đến đây, Từ Kiêu nhịn không được mỉm cười.
Vào cuối bữa ăn, mọi người gần như đã ăn xong hết, đầu tiên là mấy người Hà Tử Chiêu Trần Ngũ bên Lets Go đi kính rượu.
Đạo diễn Ninh uống rất nhiều ly, mặt đỏ hết lên, nói cũng nhiều hơn bình thường, hắn nhìn Trần Ngũ một hồi rồi huơ tay hai cái: "Cậu...!Không tồi!"
Trần Ngũ khờ khạo gãi đầu, đạo diễn Ninh nói xong thì quay sang nhìn Hà Tử Chiêu.
"Cậu..."
Hà Tử Chiêu thấy bản thân được gọi thì hưng phấn muốn chết.
"Ngài, ngài nói!"
Đạo diễn Ninh nhìn hắn một cái, Hà Tử Chiêu càng hưng phấn hơn, còn tưởng mình có thiên phú dị bẩm, đại đạo diễn nổi danh phát hiện ra kỹ thuật diễn tiềm tàng trên người hắn, thế là chớp chớp mắt chờ đạo diễn Ninh nói hết.
Đạo diễn Ninh: "...!Cậu hôm nay, biểu cảm hôm nay, hức (ổng nấc cụt á), không được." Đạo diễn Ninh nói xong còn tả lại cái vẻ mặt sinh động lúc đó của hắn, lắc đầu, "Nào có ai đi giết người mà như đi thanh lâu kiểu đó, không được!"
Hà Tử Chiêu "A" một tiếng, tức khắc khí thế xẹp xuống, đạo diễn Ninh cau mày nhìn Sở Nhiên đứng sau lưng hắn, lại lắc đầu.
"Mặc dù diễn được, nhưng lại quá đẹp," đạo diễn Ninh nghiêm túc nói, "Cũng không được."
Hạ Minh Viễn nghe vậy, liền bật cười vui vẻ khi người gặp họa.
Nhưng không sao, chiến hỏa lại tiếp tục dời trận địa.
Đạo diễn Ninh cau mày, ngón tay chỉ vào Hạ Minh Viễn: "Cậu..."
Hạ Minh Viễn còn đang cười tươi rói thì nghe đạo diễn Ninh quẳng một câu: "Hành động không có suy nghĩ, đi đánh người ta mà làm như mình bị người ta đánh, cậu không được! Không được!"
Giọng hắn to như chuông, dư âm vang vọng khiến nhân viên đoàn phim Nhiếp Chính Vương và diễn viên trực tiếp bật cười.
Hạ Minh Viễn: "................"
Nhưng nhờ có mấy người bọn họ mở đầu, không khí sinh động hơn rất nhiều.
Sau đó, mọi người liên tục tới mời rượu, đều bị Trang Dục lấy lý do "Anh ấy không giỏi uống rượu" "Anh ấy không uống được nhiều" để chặn lại.
Nhưng điều Từ Kiêu thắc mắc chính là, sao càng nói lại càng có nhiều người tới mời rượu vậy?
Cho đến khi một nhân viên