Edit + beta: Iris
19:28
"Rầm!"
Cửa bị mở ra từ bên ngoài, giây tiếp theo, ba bóng người chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm một cái "rẹt", căn phòng tối tăm bỗng chốc sáng lên, nhưng người trên giường vẫn không mở mắt ra.
Haizz, tốn hết nửa ngày mới đánh thức được cậu chàng này.
Chu Văn thở dài trong lòng, hắn ghét nhất là gặp phải tình cảnh hôm trước Trang Dục tham gia tiệc rượu, hôm sau phải đi làm — — y lại không thích người khác chạm vào y, nhưng mỗi khi y uống rượu xong thì lại toàn ngủ nướng...
Khó hầu hạ.
Chu Văn vẻ mặt đau khổ tiến đến mép giường, đưa tay lay lay tổ tông.
"Tỉnh tỉnh, Trang ca, đi làm thôi."
Tay bị đập cái "bốp", người kia trở mình.
"......."
Chu Văn hít sâu một hơi, đột nhiên nắm chăn, hét lên: "Trang ca, dậy đi!"
Trải qua một loạt thao tác như vậy, người trên giường cuối cùng cũng động đậy, Trang Dục chống người ngồi dậy, con ngươi hổ phách quét qua, cuối cùng ngừng trên người Chu Văn.
"......?" Nhìn hắn làm gì? Chu Văn vò đầu, "Trang ca, anh sao vậy?"
"Sao lại là cậu?"
"......!Không phải em thì là ai?"
Trang Dục nhìn bộ đồ trên người mình, nhíu mày, từ trên giường đứng dậy: "Cậu thay quần áo cho anh?"
"Cái này không phải em," Chu Văn vội giơ tay lên quơ quơ, hắn lẩm bẩm, "Với lại hôm qua em không có tới đây, là Từ Kiêu thay cho anh đi."
......!Từ Kiêu?
Mày đang nhíu chặt của Trang Dục giãn ra, Chu Văn nhận ra rõ ràng áp suất không khí xung quanh Trang Dục tăng lên rất nhiều.
Trang Dục cong khóe môi: "Vậy thì tốt rồi."
"......"
Cái gì tốt á?
Từ Kiêu thì tốt, còn hắn chạm vào thì không được?
Nhân lúc Trang Dục quay lưng lại, Chu Văn bày ra vẻ mặt ông già trên tàu điện ngầm.
Chắc không phải là...!Người này tiêu chuẩn kép chứ?
Mà bên kia, Từ Kiêu ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa vẫn chưa thức.
Sau khi ra khỏi phòng của Trang Dục trở về phòng mình, Từ Kiêu trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn trần nhà cả đêm.
Trằn trọc một lúc lâu còn chưa tính, mãi đến gần sáng anh mới ngủ được.
Nghĩ nhiều thì mơ lung tung, giấc mơ rất rời rạc.
Trong đống giấc mơ hỗn loạn, anh lại mơ về đêm hôm đó lần nữa.
Trong mơ, anh lại quỳ gối trước giường bệnh của viện trưởng, tay bà khẽ xoa mái tóc của anh.
"Đứa bé ngoan..." Giọng nói yếu ớt của viện trưởng vang lên bên tai anh, "Chỉ còn một mình con, quá cô đơn."
Đừng mà!
Từ Kiêu muốn hét lên, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng như anh muốn cố hết sức nắm lấy tay viện trưởng, cuối cùng chỉ nắm được hư vô.
Thoáng cái, viện trưởng biến mất, anh lại về tới vườn hoa năm đó.
Đứng đối diện là Nghiêm Thành Du.
Hắn vẫn là dáng vẻ khi ở cô nhi viện năm đó, dáng vẻ khắc sâu nhất trong trí nhớ của anh.
Khuôn mặt trẻ con và ngây thơ như vậy, nhưng lại mang theo ý cười như có như không, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
"Anh không phải anh của tôi."
"Anh không phải..."
"Anh không..."
"......"
"Kiêu ca, kiêu ca!"
Từ Kiêu mở mắt, mơ màng chớp chớp mắt.
Trước mặt là khuôn mặt lo lắng của Tiểu Trịnh: "Kiêu ca, anh tỉnh rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm nhé? Đã giữa trưa rồi."
"Ưm...!Giữa trưa rồi sao?" Từ Kiêu chống người ngồi dậy, lắc lắc đầu.
"Đúng vậy, anh ngủ lâu lắm rồi." Tiểu Trịnh lấy quần áo của anh đến, "Chu Văn ca kêu em thu dọn đồ đạc của anh, ăn xong đến chiều thì lên máy bay."
Tiểu Trịnh từ trong va li lấy ra rất nhiều quần áo dày cộp, Từ Kiêu nhìn chằm chằm quần áo dưới đất, chậm rãi bước một bước, sau đó đáp: "Được." Anh xoa mi tâm, có lẽ vì ngủ không ngon nên đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.
Tiểu Trịnh thu dọn đồ, Từ Kiêu đi thay quần áo, dọn dẹp xong hết thì đi xuống ăn cơm trước.
Khách sạn này là Lục Kỳ đặt, nên khi Từ Kiêu vừa xuống đã thấy được bọn Hà Tử Chiêu ở đằng xa.
"Chào buổi sáng." Từ Kiêu kéo ghế ngồi xuống, ngơ ra nhìn chằm chằm mâm cơm.
"Sáng gì nữa, trưa rồi." Hà Tử Chiêu ăn đến phồng má, nói chuyện dính lẹo nhau, "Tiếc là sáng nay anh không có tới, có mì tôm hùm* siêu ngon, em ăn cả một đĩa to, anh mau ăn đi."
Từ Kiêu trả lời một tiếng, nhưng không muốn động.
Anh không có hứng ăn, nhưng thấy hắn ăn ngon miệng như vậy, anh cũng không muốn phá hỏng hứng ăn của hắn.
Từ Kiêu lảng sang chuyện khác: "Không phải em muốn giữ dáng hả, sao ăn nhiều vậy."
Hà Tử Chiêu siết chặt tay: "Nhưng có gan ngỗng này, em siêu thích ăn gan ngỗng."
Từ Kiêu nhìn mâm cơm của hắn, còn phải nói à, một đũa gắp tới mấy miếng.
"Hả??" Hạ Minh Viễn ngẩng đầu lên khỏi mâm, hưng phấn nói, "Gan ngỗng!! Đâu? Tôi cũng muốn ăn!"
"Anh được rồi," Sở Nhiên nói, "Anh ăn không ít, đừng ăn nữa."
Hạ Minh Viễn không phục: "Sao tôi không thể ăn chứ?"
"Hôm qua anh ăn no đến đau bụng, bộ quên rồi sao?" Sở Nhiên lạnh lùng nói, "Đến chừng đó đau bụng thì đừng có tìm tôi."
Khí thế của Hạ Minh Viễn xẹp xuống ba phần, "xí"* một tiếng, thành thành thật thật ngồi về mâm của mình, không nói gì nữa.
*Từ này là "嘁", hán việt là "thích", là danh từ, nghĩa là lanh lợi dứt khoát.
Nhưng ở trong câu "嘁嘁喳喳" là một từ tượng thanh, kiểu như rì rầm thì thào vậy.
Từ Kiêu nhìn lướt một vòng, hỏi Trần Ngũ ngồi bên cạnh: "Trang Dục đâu? Chưa quay xong hả?"
Trần Ngũ sờ sờ đầu, nói: "Chắc là buổi tối Trang ca mới quay xong rồi đến sân bay hội hợp với chúng ta? Không biết nữa."
Cũng đúng, hôm nay Trang Dục cũng muốn quay kịp tiến độ, chắc không thể về sớm được.
Chỉ là dù biết là vậy, nhưng Từ Kiêu vẫn có chút mất mát, chính anh cũng không biết mình mất mát cái gì.
Xem ra lúc lên máy bay, anh thật sự phải đánh một giấc thật ngon mới