Edit + beta: Iris
Từ Kiêu đang nấu mì cho Trang Dục, Trang Dục đứng bên cạnh anh, tay chống bàn.
Trang Dục: "Anh thật sự không sao hả?"
"Thật mà." Từ Kiêu khuấy nồi, "Anh có thể có chuyện gì được chứ?"
Trang Dục híp mắt lại, bỗng nhiên hỏi: "Vậy ban ngày anh làm gì?"
Từ Kiêu tưởng Trang Dục lo lắng chuyện vừa rồi, bèn giải thích: "Ban ngày không có gì cả, anh chỉ ở nhà thôi."
"Phải vậy không?" Trang Dục đổi tư thế, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn anh, "Nếu đã không có gì cả, vì sao lại trả lời em lâu vậy?"
Từ Kiêu: "......"
Lơ là rồi.
Từ Kiêu chột dạ cầm muỗng khuấy nồi, cố hết sức trả lời một cách tự nhiên: "...!Ngủ dậy muộn."
"Ngủ dậy muộn?" Khóe miệng Trang Dục nhếch lên, đôi mắt phượng cười như không cười nhìn sang, "Vậy hai ngày nay sao không liên lạc với em?"
"......" Thật ra bình thường chúng ta cũng đâu có liên lạc mỗi ngày đâu a, nhưng Từ Kiêu không dám nói như vậy, anh giả vờ ho khan một tiếng: "Anh xin lỗi..."
Trang Dục thả tay xuống, nhìn chằm chằm anh: "Anh nói thật cho em."
Trong lòng Từ Kiêu căng thẳng, cẩn thận nhìn qua, không dám nói tiếp.
Trang Dục bỗng thở dài.
Từ Kiêu bị tiếng thở dài khó hiểu của y làm cho căng thẳng, giây tiếp theo, anh thấy Trang Dục cúi đầu.
"Em làm anh thấy áp lực đúng không." Trang Dục cúi đầu, giọng rầu rĩ, "Là em quá sốt ruột."
Từ Kiêu: "!"
"Anh không có áp lực, thật đó!" Từ Kiêu giải thích.
Trang Dục vẫn cúi đầu không nói gì.
Từ Kiêu: "Em làm sao vậy a, anh thật sự không có áp lực! Thật mà! Em khóc đấy hả?"
Anh đưa tay nâng mặt Trang Dục lên.
Cố tình Trang Dục cứ ngoan cố cúi đầu xuống, không nâng lên được, mà trong khoảng thời gian này tóc y lại dài ra, làm Từ Kiêu không thấy rõ vẻ mặt của y.
Trước nay Từ Kiêu chưa từng thấy dáng vẻ hạ thấp mình như vậy của Trang Dục, nhất thời lòng mềm nhũn thành bãi nước, chỉ có thể vội nói: "Là vấn đề ở anh, anh, hai ngày nay anh không trả lời là vì anh cảm thấy tiến triển hơi nhanh...!Là anh, là anh cứ xoắn xuýt, em...!Em đừng khóc a..."
"Anh thật sự không có áp lực, hơn nữa anh, em xem, mới vừa rồi anh ôm em là vì thích em a," Trang Dục vẫn không ngẩng đầu lên, Từ Kiêu nóng nảy, "Anh cảm thấy em thật sự rất tốt, thật đó, em tin anh đi, em sao có thể tạo áp lực cho anh được, là anh sợ anh mang đến áp lực cho em thôi..."
Từ Kiêu nói được một nửa thì khựng lại.
Bởi vì Trang Dục ngẩng đầu lên.
Tên xấu xa mà anh đang ôm có đôi mắt sáng lấp lánh, vẫn ưa nhìn như mọi khi, và ánh sáng ấm áp từ nhà bếp chiếu vào đồng tử của y khiến nó như mật ong.
Trang Dục nhướng mày, mắt phượng cười liếc anh một cái: "Cuối cùng cũng nói thật, hửm?"
Từ Kiêu: "..............."
Thằng nhóc Trang Dục này, dám chơi anh!
"Em biết hai ngày nay anh lại suy nghĩ miên man." Trang Dục nhìn chằm chằm anh, "Anh mà là Từ Kiêu gì chứ, không bằng sửa tên thành Từ Đà Điểu đi."
"Đang nấu mì," Từ Kiêu buông cái tay đang nâng mặt Trang Dục ra, nói sang chuyện khác, "Không nói không nói nữa."
Nhưng Trang Dục không cho anh cơ hội trốn tránh.
Từ Kiêu thu tay lại, hơi xấu hổ nói: "Làm gì a......"
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Trang Dục nắm lấy cổ tay anh kéo về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần đến mức anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Trang Dục, còn có nhiệt độ tỏa ra từ người y.
Từ Kiêu lắp bắp: "Em, em muốn làm gì a......"
Từ ánh đèn ấm áp trong phòng bếp chiếu xuống, có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mái tóc Trang Dục và đôi mắt màu mật ong như đang ngâm trong rượu.
Trang Dục trầm giọng nói: "Câm miệng."
Từ Kiêu như bị mê hoặc, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mở to mắt nhìn Trang Dục từ từ cúi đầu thấp xuống, từng chút, từng chút một, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Khi hai cánh môi sắp chạm nhau.
"Lụp bụp lụp bụp lụp bụp"
Hai người đồng thời cứng đờ.
Trang Dục: "......"
Từ Kiêu: "......"
Từ Kiêu: "......!Nước tràn ra rồi."
"Em biết." Trang Dục nghiến răng.
Từ Kiêu: "......!Vậy em còn không buông anh ra."
Trang Dục hừ một tiếng, thả tay anh ra.
Từ Kiêu đỏ mặt, vừa định nói chuyện thì giây tiếp theo, trong con ngươi đen láy của anh bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Trang Dục --
Môi bị mổ nhẹ một cái.
Từ Kiêu ngây người.
Trang Dục mất tự nhiên quay đầu đi: "Này, đi xem mặt a."
Từ Kiêu ngây ngốc gật đầu.
Trang Dục xoay người tránh ra, chỉ là lỗ tai cũng hơi hơi hồng: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Từ Kiêu nhìn Trang Dục đưa lưng về phía mình, anh nghe cậu nhóc nói.
"Chỉ cần hai người không muốn tách ra, thì sẽ không có việc gì."
Còn nồi mì kia thì hết cứu.
Mặc dù Từ Kiêu có làm thêm món khác, nhưng giữa chừng lại quên nêm chút gia vị, muối thì tưởng là đường, dù sao thì mùi vị cũng rất kinh khủng.
Từ Kiêu không ăn được bao nhiêu, nhưng Trang Dục lại ăn rất vui vẻ, còn đi rửa chén.
Ngày mai cả Từ Kiêu và Trang Dục đều có việc bận, nên bọn họ đều dọn dẹp đi ngủ sớm.
Từ Kiêu ngủ ở bên ngoài, Trang Dục nằm ở bên trong