Lộ Thiên Tinh bỏ tay xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa cong như trăng non.
Cậu rất ít khi cười thoải mái như vậy, khi nói chuyện có chút vui vẻ, vô tình để lộ sự lười biếng, chỉ một từ "Ừm" là đủ cưa đổ mọi cái cây rồi.
Đây là lần thứ 2 Lộ Thiên Tinh quên kiềm giọng lại.
Lần trước vì Ân Lương Thần, lần này cũng vậy.
Phàn Vân Cảnh vốn bình tĩnh bây giờ có chút nôn nóng, hắn cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân, nhưng nhìn thấy thanh niên nở nụ cười vì Ân Lương Thần, nhịn không nổi nữa bắt lấy tay của thanh niên, cứ như làm thế là có thể khiến cậu không thể rời khỏi mình, có thể...!
"Anh làm gì thế!" Lộ Thiên Tinh bị hành động đột ngột của hắn làm giật mình, trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ, rồi lại nhìn sắc mặt của đối phương thì im bặt: "Anh...!Khó chịu cái gì à? Sao mặt khó coi thế?"
Phàn Vân Cảnh chau mày, nghiến răng nói: "Đầu hơi choáng."
Lộ Thiên Tinh tin.
Cậu nắm lấy tay Phàn Vân Cảnh, thấy hắn không phản kháng thì kéo hắn ngồi xuống bệ cửa sổ, chỉ là hắn mãi không chịu buông tay cậu ra.
Khả năng là khi con người bị choáng sẽ theo bản năng tìm kiếm cảm giác an toàn.
Lộ Thiên Tinh hiểu điều này, không so đo với hắn, ngồi bên cạnh để cho Phàn Vân Cảnh cầm tay.
Thiếu niên vừa mới nằm trên thảm Yoga lại bị thầy vũ đạo gọi, trong phòng tập náo nhiệt người thì nhảy người thì hát, giọng của hai thầy giáo lớn hơn loa phường, chỉ thiếu điều trở thành loa cho cả nước luôn.
Hai người ngồi trên bệ cửa sổ phơi nắng vẫn thư thả an tĩnh.
Một lúc sau, Phàn Vân Cảnh mới chịu ngẩng đầu thả tay cậu ra nói: "Cảm ơn."
Lộ Thiên Tinh xoa xoa cánh tay, nhíu mày: "Nếu Phàn tổng cảm thấy không khỏe thì nên về trước nghỉ ngơi đi." Nãy làm mình tưởng thằng cha định tẩn mình một trận—— nghĩ đi nghĩ lại cứ sợ mình làm khó nữ chính sẽ bị tẩm quất.
Phàn Vân Cảnh thấy cậu xoa cánh tay liền kéo tới xem xét, chỉ có một vệt đỏ không ảnh hưởng nhiều mới buông, bình tĩnh nói: "Có là vì cảm nắng, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy, theo bản năng nhìn áo sơ mi của hắn.
Đúng là hàng riu chất lượng, không cần tới gần cũng thấy được chất liệu tốt thế nào, mặc vào mùa hè sẽ không tới nỗi vị nóng đốt...!Thế mà còn bị cảm nắng?
Phàn Vân Cảnh hưởng thụ sự chú ý của cậu, giả vờ mệt mỏi nói: "Chắc là dạo này lịch trình dày, ăn uống không đầy đủ nên thể lực suy giảm."
Lộ Thiên Tinh trầm mặc một lát, lục lục túi móc ra một cây kẹo: "Ăn không?"
Phàn Vân Cảnh tất nhiên sẽ không từ chối: "Cảm ơn."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, thuận miệng khuyên nhủ: "Bận từng nào đi nữa cũng phải ăn cơm vào cho khỏe người, chờ đến khi bị suy nhược là hối hận không kịp đâu."
Phàn Vân Cảnh bóc vỏ kẹo, trêu ghẹo nói: "Thầy Lộ đang truyền kinh nghiệm cho tôi sao?"
"Cứ coi là thế đi." Lộ Thiên Tinh nói: "Bên cạnh tôi luôn có người nhắc đi nhắc lại cái này, chắc là không ngờ sẽ có ngày tôi đi truyền thụ lại cho người khác."
Phàn Vân Cảnh bật cười, bỏ kẹo vào trong miệng.
Vị ngọt quen thuộc lan đến đầu lưỡi, sau đó lại hòa quyện với vị trà thanh nhẹ, không quá ngọt, hương vị rất độc đáo.
Kẹo này...!Phàn Vân Cảnh mở vỏ kẹo ra, kinh ngạc: "Sản phẩm của dược quán?"
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, thấy đối phương còn nhìn chằm chằm mình, giải thích sơ lược: "Mấy năm trước tôi bị tụt huyết áp khá nghiêm trọng, người nhà tìm thầy làm ấy mà." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: "Có thành phần là thuốc, nhưng cũng nhẹ thôi nên không ảnh hưởng tới vị ngọt của kẹo đâu, lúc tụt huyết áp ăn vào có hiệu quả như kẹo thường."
Cậu nhìn vào máy quay: "Quảng cáo xíu cho thầy tui nè."
Lộ Thiên Tinh hiếm khi mới nhìn thẳng vào máy quay, cư dân mạng sôi nổi ngay: "Em ăn! Em ăn cho anh được chưa!"
"Quảng cáo mà không nói địa chỉ sao anh!! Tui muốn ăn cùng loại kẹo với Tinh Tinh mừ."
"Tinh Tinh ăn kẹo kìa! Tinh Tinh cũng là con ngừi!!"
"Bà con bình tĩnh, mua vừa phải thôi, để cho mấy thím bị huyết áp thấp sống với."
"Tụt huyết áp thực sự rất khó chịu, kẹo này mà hiệu quả thì tui hốt hết!!!"
"Tui cũng bị thím ơi, choáng váng đầu óc trời đất quay cuồng dữ dội lắm ấy, không biết Tinh Tinh bị đến mức nào nữa, đau lòng ghê."
Tụt huyết áp là chứng bệnh không hiếm nhưng cũng không phổ biến, phần lớn fan chỉ muốn theo chân thần tượng thôi chứ thực sự bị bệnh thì chỉ có một số ít người.
Lộ Thiên Tinh cũng lo lắng fan điên cuồng tranh mua sẽ làm thiếu hụt lượng sản phẩm cho người bị bệnh, nghiêm túc nhìn máy quay và nó: "Tiệm thuốc của thầy thường tự làm thuốc, nếu không có nhu cầu thì không nên đến quấy rầy thầy.
Tôi nói trước với mọi người, tính ổng không tốt đâu, nếu mà giả bệnh tới mua đồ thì bị chửi điếc tai luôn đấy."
Lộ Thiên Tinh lặp lại nói: "Không có nhu cầu thì không nhất thiết đi nhé, không nên làm ảnh hưởng đến tiệm thuốc buôn bán...!Nếu không, nếu không lần sau tôi sẽ không quảng cáo cho mọi người cái gì nữa!"
Cậu nói cực kì nghiêm túc, khuôn mặt rất có uy thế.
Nhưng qua filter của fan thì biến thành bé mèo đang giơ vuốt nhỏ.
Không muốn hét cũng phải hét: "Được rùi, anh đẹp anh nói gì cũng đúng.
Nghe anh đó."
Lộ Thiên Tinh tất nhiên sẽ không thấy được bình luận của mọi người, nhưng cậu nghĩ mình hung hăng thế sẽ có hiệu quả.
Dời sự chú ý trở lại phòng tập, cân nhắc thời gian phát sóng còn bao lâu.
Ánh mắt từ học viên tập nhảy lại rơi vào người Ân Lương Thần đang luyện thanh, Lộ Thiên Tinh chưa cẩn thận nghe được