Phàn Vân Cảnh gần đây rất bận rộn.
Vội vàng đến mức loại thời gian lên sóng Tân Tinh Tú ra vẫn phải chạy đôn chạy đáo.
Nghe nói là có dự án khu nghỉ dưỡng, hơn nữa vì chậm tiến độ nên giờ phải cố gắng bắt kịp xoay hắn như chong chóng, khiến cái mặt giờ xanh xao, mắt thì thâm như nghiện.
Nhưng so với chuyện đấy thì Phàn Vân Cảnh còn để ý chuyện trên mạng hơn, bây giờ thấy Ân Lương Thần là lửa giận cuồn cuộn, hận không thể đấm hắn một cái.
Nhưng hắn không động thủ.
Chỉ lẳng lặng đứng trên hành lang nhìn Ân Lương Thần, sau mồi hồi mới không mặn không nhạt nói: "Nói chuyện chút."
Ân Lương Thần kinh ngạc: "Phàn tổng đang đợi tôi sao?"
Phàn Vân Cảnh hỏi lại: "Sao tự dưng hỏi thế?"
"Vậy thì đúng rồi." Ân Lương Thần cười cười, nhưng chân lại không hề di chuyển, nghi hoặc nói: "Chỉ là không biết một nhân vật nhỏ như tôi có gì để Phàn tổng đợi, thật ngại quá."
Phàn Vân Cảnh nhếch miệng, chỉ là không hề có ý cười, âm thanh lạnh lẽo đến tận xương: "Là học viên có tiềm lực nhất Tân Tinh Tú, cậu đương nhiên đáng để tôi chờ đợi rồi, chỉ là không biết cậu Ân đã cân nhắc gia nhập công ty nào chưa?"
Ân Lương Thần: "Vậy thì xem ra Phàn tổng chưa thấy tin tức trên Weibo rồi."
"Tôi bận quá mà." Phàn Vân Cảnh đúng lý hợp tình nhảy qua đề tài, hỏi lại: "Không biết cậu Ân có ý định với tập đoàn Phàn thị không?"
Ân Lương Thần nhàn nhạt từ chối: "Không ạ, tập đoàn Phàn thị có quyền lực lớn nên không thiếu gì nghệ sĩ nổi tiếng, một tân binh nhỏ như tôi không cần thiết phải đi làm đá kê chân đâu."
Phàn Vân Cảnh: "Cậu Ân thật biết đùa, cậu sao có thể làm đá kê chân chứ.
Hơn nữa trước mắt tập đoàn chúng tôi không có nghệ sĩ nào, nếu cậu Ân đồng ý trở thành nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng với chúng tôi thì sẽ được thụ hưởng hợp đồng cấp A, thế nào?"
"Thật ngại quá." Ân Lương Thần nhướng mày, trong mắt ẩn chứa khiêu khích: "Tôi đã hứa với thầy Lộ sẽ gia nhập phòng làm việc của anh ấy rồi, dù điều kiện của Phàn tổng rất tốt nhưng tôi phải chú ý thứ tự trước sau chứ?"
Phàn Vân Cảnh không giận, ngược lại như gặp được chuyện gì thú vị, cười nhỏ nói: "Vậy cậu cứ cố gắng làm một nhân viên tốt nhé, nhưng vẫn chưa biết liệu cậu ấy sẽ tuyển cậu hay người khác đâu."
Nói xong Phàn Vân Cảnh cũng lười mở miệng, trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn tranh vào phòng nghỉ trước Ân Lương Thần, còn rất chi là gian xảo khóa trái cửa.
Lộ Thiên Tinh bị sặc nước, nhíu mày nói: "Anh có chuyện gì sao?"
"Trốn người ấy mà." Phàn Vân Cảnh trả lời qua loa, thản nhiên ngồi xuống đối diện Lộ Thiên Tinh: "Dạo này cơ thể thầy Lộ có ổn không? Bệnh huyết áp thế thế nào rồi?"
"Cũng ổn." Lộ Thiên Tinh hơi hơi cảnh giác, yên lặng lôi điện thoại ra nhắn tin cho Tiền Lãng.
Phàn Vân Cảnh giả vờ không biết, dựa vào sô pha thở dài nói: "Mấy ngày nay bận quá, vừa quay lại nên chưa kịp chào hỏi thầy Lộ, không biết khi nào thầy Lộ mời tôi ăn cơm tiếp vậy?"
Tay gõ chữ của Lộ Thiên Tinh hơi dừng lại, miễn cưỡng bới một góc nhỏ kí ức trong đầu —— hình như thật sự nợ tên này một bữa cơm.
Lộ Thiên Tinh chần chờ nói: "Anh vội lắm sao?"
"Đương nhiên rồi." Phàn Vân Cảnh sảng khoái nói: "Gần đây vội liên tục, nhưng tùy thời gian rảnh của thầy Lộ thôi."
"Ừm, thế tối nay vậy." Nhanh nhanh rồi chạy càng sớm càng tốt.
Lộ Thiên Tinh xóa hết mấy chữ nãy giờ vừa gõ, nói với Tiền Lãng mình muốn mời Phàn Vân Cảnh ăn cơm, đặt chỗ trước giùm cậu.
Tiền Lãng trả lời: ok
Lộ Thiên Tinh ngẩng đầu nói: "Tôi hẹn trước rồi, còn nửa giờ nữa là xong việc, đến lúc đó anh lại đến tìm tôi là được."
Phàn Vân Cảnh từ chối: "Dù sao ở phòng nghỉ một mình cũng nhàm chán, tôi ở đây cũng được."
Lộ Thiên Tinh liếc xéo, trong mắt tràn đầy ý vị đồ vô liêm sỉ.
Phàn Vân Cảnh rất thích biểu tình sinh động của cậu, lại cười nói: "Dạo này thầy Lộ có muốn đi nghỉ mát không?"
"Không có tiền." Lộ Thiên Tinh không do dự từ chối, cúi đầu tiếp tục uống nước.
"Ra vậy." Phàn Vân Cảnh cũng không ép buộc, giải thích nói: "Lúc trước tôi thu mua trang viên Lâm Hải, vị trí rất tốt, sau đó xây lại thành một khu nghỉ dưỡng tự nhiên, rất thích hợp để giải sầu đấy."
"Tôi không định định bán lại nên hỏi han bạn bè người thân chút." Phàn Vân Cảnh cảm khái nói: "Thầy Lộ không có ý định thật tiếc quá."
Lộ Thiên Tinh im lặng vài giây, hỏi: "Có ảnh không?"
Phàn Vân Cảnh nhướng mày: "Thầy Lộ muốn xem?"
Lộ Thiên Tinh mặt không cảm xúc: "Tôi xem thử thôi."
Phàn Vân Cảnh cũng không vạch trần, cười nói: "Được, để tôi tìm xem."
Trong điện thoại hắn có lưu ảnh lẫn video, chỉ đơn giản mười mấy giây nhưng đã mơ hồ thấy được non xanh nước biếc cây côi um tùm tươi tốt, dưới nắng hè chói chang thoạt nhìn rất mát mẻ.
Đứng từ ban công lầu hai nhìn ra xa còn cả thể thấy cảnh biển.
Phàn Vân Cảnh nói: "Tôi đề cử nơi này cho thầy Lộ là bởi vì nơi này an ninh rất tốt, tính riêng tư so với bên ngoài mạnh.
Thầy Lộ nếu cảm thấy công việc mệt mỏi thì có thể đến nghỉ ngơi, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không có paparazzi hay phóng viên giải trí lẻn vào."
Lộ Thiên Tinh chưa xem còn may chứ xem rồi thì dao động không thôi.
Nơi này đúng là nơi hoàn hảo để làm căn cứ bí mật lúc biến thân! Chưa kể đến còn gần biển, phong cảnh đẹp lại không có người, kín đáo, cách ra xa nơi dân cư sống, cực kì hoàn mỹ đánh thẳng vào tim Lộ Thiên Tinh.
Muốn mua!
Phàn Vân Cảnh đúng lúc đưa thang: "Nếu không thì thầy Lộ cứ đến tham quan thử xem, tôi chắc chắn cậu sẽ vừa lòng với nơi này."
Lộ Thiên Tinh xoay xoay điện thoại, cúi mặt nói nhỏ: "Ừm, vậy