Con người mang vẻ ngoài cao lãnh tự phụ đột nhiên trở nên mềm mại, người bình thường ai chịu nổi loại sát thương này.
Phàn Vân Cảnh lại khỏi phải nói.
Hắn cảm thấy tim mình như bị một mũi tên găm mạnh vào, hận không thể ôm đối phương vào lòng nhào nặn một phen.
Nhưng nghĩ rồi cũng chỉ có thể nghĩ.
Hắn thở dài, nén cảm xúc, thấp giọng: "Quần áo mang không được sao? Tại sao lại không muốn ra ngoài?"
Lộ Thiên Tinh chỉ ừ một tiếng, nép sau cánh cửa thúc giục: "Cháo đâu?"
Phàn Vân Cảnh thử nói: "Tôi có thể nhìn không? Nếu mang không vừa thì tôi sẽ tìm một bộ khác cho cậu."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy lập tức khép cửa lại, cảnh giác: "Không được! Anh đến gần là tôi đóng cửa!"
"Đừng, tôi không làm gì không làm gì." Phàn Vân Cảnh vẫn thong thả, thật sự không buông tha cho Tinh Tinh đáng yêu dễ dàng được.
Hắn hỏi: "Dì còn làm một số món nữa, tôi mang lên cho cậu luôn nhé?"
"Ừm."
"Trái cây thì sao?"
"Không cần."
"Được." Phàn Vân Cảnh xoay người xuống lầu, tìm cái khay đựng mấy dĩa đồ ăn.
Lúc hắn bưng khay đồ ăn lên lầu, từ xa đã thấy Lộ Thiên Tinh vẫn giữ nguyên tư thế đợi mình, giấu nửa mặt sau cánh cửa, ngoan ngoãn không hề có chút công kích, làm Phàn Vân Cảnh mềm nhũn, thật muốn xem khung cảnh sau cánh cửa kia.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Phàn Vân Cảnh thở sâu, miễn cưỡng áp xuống xao động trong lòng: "Khay này có hơi nặng, tôi đưa vào nhé?"
"Không cần." Lộ Thiên Tinh vươn tay nói: "Tôi tự bưng được."
Phàn Vân Cảnh nhìn chằm chằm tay cậu hai giây, đặt khay đồ ăn lên tay cậu: "Bưng bằng hai tay."
Cái khay đựng làm bằng gỗ, còn thêm cả chén đũa đồ ăn, đặt lên tay là đã cảm thấy không nhẹ rồi.
Lộ Thiên Tinh nghiêng người nhận bằng hai tay, sau đó thì một sự việc xấu hổ tiếp nối —— không biết phải đóng cửa thế nào.
Nếu nhờ Phàn Vân Cảnh thì kiểu gì cũng sẽ bị hắn thấy hết!
Nhưng mà mình.....!hết tay rồi!
Lộ Thiên Tinh rối rắm vài giây, nói với Phàn Vân Cảnh: "Cảm ơn, anh nhanh xuống ăn cơm đi."
Phàn Vân Cảnh: "Được, cậu nhớ ăn hết, nếu không đủ thì gọi tôi, đừng để bị đói."
Lộ Thiên Tinh ựm ờ hai tiếng, nhìn chằm chằm người kia rời đi cho đến khi không thấy bóng dáng nữa mới vươn cái chân móc cánh cửa đóng lại, hoàn hảo.
Ngoài cửa sổ, bởi vì sắc trời ảm đạm nên trời tối nhanh hơn bình thường.
Đèn chùm treo trên trần nhà thắp sáng cả một bầu không gian, như một tấm gương phản chiếu lấp lánh, khiến cho thân ảnh chậm rãi của Phàn Vân Cảnh thêm rõ ràng.
Hắn nhoẻn miệng cười, làm bộ gì cũng chưa thấy, đi xuống lầu.
Lúc chạng vạng thì trời đã tối đen, tiếng sấm vang vọng trong không gian.
Lộ Thiên Tinh bây giờ khá là khó ngủ, nằm trên giường bị ồn ào sống chết không thể ngủ.
Cậu lăn qua lăn lại, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa liên lạc với Tiền Lãng, vì thế mở điện thoại lên nhắn tin cho anh.
Tiền Lãng trả lời ngay: Tôi hy vọng trong ba ngày tiếp theo sẽ không xuất hiện scandal tình ái của cậu [ ヘ(*゚ー゚)┌θ)゚ロ゚)ノ ]
Lộ Thiên Tinh:??? Tôi đi công chuyện thôi chứ scandal tình ái gì đây?
Tiền Lãng phẫn nộ vô cùng, gửi voice chỉ trích: "Không cần phải chối, tôi thấy cậu lên xe Phàn Vân Cảnh rồi, hừ, hèn gì lại không để tôi đi cùng, cậu chê tôi bóng đèn chướng mắt chứ gì.
Sợ nếu để tôi biết được thì sẽ bị tôi ngăn cản phải không!"
Lộ Thiên Tinh cạn lời: Im lặng, đừng có suy nghĩ vớ vẩn.
Tiền Lãng: Thế có lên xe Phàn Vân Cảnh không?
Lộ Thiên Tinh: Có.
Tiền Lãng: Có ở cùng với anh ta cả buổi chiều không?
Lộ Thiên Tinh: Có.
Tiền Lãng: Bây giờ cũng ở cùng nhau?
Lộ Thiên Tinh:..
Đúng, nhưng không chung phòng.
Tiền Lãng: Còn định ở chung một phòng???
Lộ Thiên Tinh: Tôi ở lại nhà anh ta, nhưng không có chuyện gì hết.
Tiền Lãng: Thử đọc lại tin nhắn được hông?
Lộ Thiên Tinh:......!
Tuy nói thì sẽ nghĩ đến cái kia nhưng thật sự không hề có chuyện gì mà!
Nói qua nói lại với Tiền Lãng một hồi rồi cũng kết thúc, Lộ Thiên Tinh không ngủ được lại càng buồn bực, dứt khoát phóng tới ngồi lên cửa sổ tự hỏi nhân sinh.
Tình hình trước mắt, nhiệm vụ giá trị thù hận, còn cả...!Không biết sau này mình sẽ thế nào đây.
Hệ thống rất là cảm khái nói: 【 Làm phiền cậu phải nhớ đến giá trị thù hận, thật cảm ơn cậu.
】
Lộ Thiên Tinh: Tôi có còn cách nào đâu? Đã come out rồi mà cũng vô dụng.
Hệ thống: 【 Thế là cậu từ bỏ luôn? Không lo bị biến thành cá? Không sợ trở thành đồ ăn? Nói trước giá trị thù hận tháng nào của cậu không hề có tiến triển, không sợ bị trừng phạt hả? 】
Lộ Thiên Tinh mỉm cười: Yên tâm, trước 3 ngày tao sẽ dọn vào căn cứ bí mật, đảm bảo an toàn.
Đoàng ——
Ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên một tia sét lớn kinh người, đánh thẳng xuống đám cây cao ngoài kia.
Theo tiếng đoàn giòn vang, cả biệt thự mất điện theo, xung quanh Lộ Thiên Tinh ngay lập tức tối om.
Hệ thống đúng lúc nói: 【 Biết vì sao tự dưng sét đánh mất điện không? Vì cậu không có liêm sỉ.】
Lộ Thiên Tinh:......!
Lộ Thiên Tinh: Im đuy!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Phàn Vân Cảnh thử hỏi: "Thầy Lộ ngủ chưa vậy?"
Lộ Thiên Tinh trả lời: "Chưa."
Phàn Vân Cảnh nói: "Do hệ thống điện bị quá tải nên cháy, bây giờ nhân viên đang chuẩn bị nguồn điện dự phòng, chừng 3 đến 5 phút nữa sẽ có điện, không cần lo lắng."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, sợ đối phương vẫn chưa nghe nên bổ sung thêm: "Tôi biết rồi."
Phàn Vân Cảnh vẫn đứng sau cửa nói chuyện với cậu: "Thầy Lộ không cần phải quan ngại vấn đề an ninh của biệt thự, ở đây có cột thu lôi lẫn các thiết bị xử lí nhằm đề phòng, các phát sinh ngoài ý muốn đều sẽ được giải quyết ngay trong 5 phút."
Tiếng sấm ngoài cửa sổ khá lớn, lời đối phương nói chỉ nghe được đứt đoạn vài chữ, không tính là rõ ràng.
Lộ Thiên Tinh đứng dậy, men theo tường và ánh sáng của sét đánh đi đến cạnh cửa, hé một chút: "Anh nói lại, tôi chưa nghe rõ."
Phàn Vân Cảnh dựa vào khung cửa, liếc nhìn khe hở kia một chút, cúi đầu tiến sát lại: "Tôi nói cậu không cần phải..."
Ánh sáng của sét lại lần nữa lóe lên ngoài cửa sổ, Phàn Vân Cảnh nhờ mấy tia sáng trong tíc