Hôm nào bé cá cũng lảng vảng quanh chỗ bơm nước, lần đầu tiên hy vọng đồ ăn đừng có tới, để chịu đói cũng không sao.
Nhưng mà đời đâu như mơ, lúc bé cá cảm thấy đói thì màn thầu lại trôi tới, cũng một lượng y chang lần trước.
Bé cá vừa ăn vừa hoảng loạn: Làm sao bây giờ? Làm gì đây hệ thống?
Hệ thống không biết phải nói gì: 【 Biết thế thì còn hứng ăn nữa à? 】
Bé cá: Chứ sao giờ, đói cả 7 ngày rồi, đồ ăn đập vô mắt chịu không nổi.
Hệ thống bất lực: 【Vậy cậu còn sốt sắng làm gì, dù sao cũng một đao rơi đầu, chết trong cơn no còn hơn chết với cái đói.
】
Bé cá suýt nghẹn màn thầu: Đừng có trù ẻo tao nữa được không??
【 Tôi chỉ khuyến khích cậu ăn nhiều chút thôi.
】
Bé cá Lộ: Mày nói xong tao chả muốn ăn nữa!
Hệ thống an ủi: 【 Liên quan gì đâu, cứ ăn tiếp đi.
Nếu Phàn Vân Cảnh đã cho cậu ăn thì không muốn cậu chết đói, trong khoảng thời gian ngắn này vẫn an toàn, chờ biến lại thành người đã rồi tính tiếp.
】
Bé cá Lộ nghe không lọt câu nào vào tai, nhưng đói thì phải ăn đã, cuối cùng vẫn quy phục trước cái đói, ăn sạch màn thầu trong bể.
Lúc ăn thì vui lắm, ăn xong mới hối hận.
Bé cá vảy đỏ nằm dưới đáy bể tự hỏi đời, bắt đầu nghi ngờ Phàn Vân Cảnh có hạ độc mình hay không.
Anh ta tiếp cận mình để tiện quan sát sao? Cho mình ăn là sợ mình chết đói bán cho viện nghiên cứu không được bao tiền?
Càng nghĩ thì những suy đoán đáng sợ càng ập đến, đặc biệt là thời gian bé cá Lộ rất dư giả, rảnh không có gì làm sẽ bắt đầu nghĩ miên man để tự dọa mình.
Hệ thống còn đi theo châm ngòi thổi gió: 【 Biết tầm quan trọng của nhiệm vụ chưa? Nếu cậu mà hoàn thành nhiệm vụ thì đã không bị phát hiện, càng sẽ không bị đưa lên bàn mổ.
Cậu tưởng tôi hù suông cậu thôi à? Có rất nhiều ký chủ của tôi đã biến thành đồ ăn rồi, càng to thì càng được giá đó! 】
Bé cá Lộ:......!
Hệ thống: 【 Tôi không lừa cậu làm gì! 】
Bé cá Lộ: Biết rồi biết rồi.
Xong đợt này quyết liều một phen, để coi có hoàn thành nhiệm vj được không.
Nếu không thì chạy sang nước ngoài càng xa càng tốt.
Hệ thống: 【 Có công mài sắt có ngày nên kim! 】
Bé cá Lộ: Chân lý.
Lòng đã có quyết định, lần thứ 3 màn thầu trôi đến cũng không đáng sợ như trước nữa.
Bé cá ăn no căng bụng, không thể phủ nhận rằng không có màn thầu thì cậu đã chết đói rồi, 21 ngày trôi qua khá yên ổn.
Đương nhiên, Phàn Vân Cảnh vì có ý xấu mới cho mình ăn, nên mình không thể cảm kích được.
Nhiều lắm thì chuyển khoản là được.
Bé cá cảm thấy mình suy tính rất có lý, cảm thấy đắc ý quẫy đuôi, kiên nhẫn đợi hình phạt kết thúc.
Không biết qua bao lâu, bé cá vảy đỏ hoa văn vàng kim dần biến tay hai tay hai chân.
Lộ Thiên Tinh đã chuẩn bị trước, ngừng thở nhấn nút rút nước, lúc đứng dậy thì nước biển rút xuống chỉ còn ngang hông cậu.
Cậu ho vài tiếng, sau đó lau sạch bọt nước trên mặt.
Đợi khi nước rút cạn mới trèo lên cầu thang ra khỏi bể.
Khăn tắm đặt ngay ngắn trên ghế nằm, cậu thuận tay quấn quanh người, đợi quay lại phòng ngủ tắm rửa xong mới mặc quần áo.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Lộ Thiên Tinh thở dài, nằm xuống giường.
Mơ màng ngủ nguyên một đêm.
Hôm sau tỉnh dậy cảm thấy đói, bò xuống giường ăn sáng, sau đó lại leo lên giường nằm tiếp.
Vừa đặt mông xuống nệm, đột nhiên cảm thấy có gì đó cứ là lạ.
Chỗ này không phải nhà ở trung tâm thành phố, đầu bếp người giúp việc cũng không có, thế ai chuẩn bị bữa sáng cho mình??
Lộ Thiên Tinh ăn no chỉ số thông minh mới tăng lên tại, căng mắt đi tới bàn cầm tờ hóa đơn đặt hàng lên —— ship nhanh tới khu nghỉ dưỡng...!Tầm mắt cậu dừng lại, dính chặt vào phần ghi người đặt hàng.
Người đặt hàng: Phàn tổng.
Lại là Phàn Vân Cảnh!
Lộ Thiên Tinh lạnh cả sống lưng, bắt đầu nghi ngờ đối phương có lắp camera theo dõi mình không.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhanh chóng lái xe đi luôn, thậm chí còn lo sợ đi nửa đường sẽ bị chặn lại.
Cũng may, cậu vẫn an toàn về nhà.
Tiền Lãng đang ngồi ở phòng khách gọi điện thoại, thấy cậu về thì rất kinh ngạc, vội cúp máy rồi vẫy tay nói: "Này! Anh Tinh tới đây tôi có chuyện nói này."
Lộ Thiên Tinh im lặng đi tới, sắc mặt hơi xanh xao.
"Sao vậy? Dạo này ăn cơm không vào à?" Tiền Lãng theo thói quen móc kẹo que ra đưa cho cậu, nhíu mày: "Ăn sáng chưa?"
Lộ Thiên Tinh trả lời: "Ăn rồi." Rồi im lặng một lát mới mở miệng: "Nhưng tối qua không ăn nên hơi choáng."
Vẻ mặt Tiền Lãng như đã biết trước, thở dài nói: "Hèn gì cái mặt tái nhợt thế..
Hầy, thôi nghe nhanh rồi đi nghỉ ngơi nha."
Anh nói: "Tân Tinh Tú sẽ chính thức đóng máy, hoa hồng chia hết rồi, giấy tờ trong ngắn kéo bàn trong thư phòng cậu, nhớ xem.
Còn nữa, cậu với Phàn Vân Cảnh đánh cược lên chiếm gần hết bảng hotsearch rồi, người cả nước đang đợi cậu thực hiện lời hứa đấy, định sao đây?"
Lộ Thiên Tinh cắn kẹo que, lạnh nhạt nói: "Tham gia, anh chuẩn bị cho tôi đi."
Tiền Lãng: "Chậc, tôi cũng nói chuyện với Lưu Vân Trường rồi..
Đúng rồi, công ty truyền thông Phàn thị chính thức tổ chức show rồi, Lưu Vân Trường chuẩn bị chuyển sang đấy thì phải, để tiếp nhận gameshow luôn, mà nói chung là có kha khá người quen đấy."
Lộ Thiên Tinh: "Ừm."
Tiền Lãng thấy cậu không có tinh thần, phất tay nói: "Hết rồi đó, cậu đi nghỉ đi, chút nữa tôi lại đến."
Lộ Thiên Tinh gật gật đầu, vỗ vai anh đứng dậy lên lầu.
Điện thoại đã hết pin từ lâu, Lộ Thiên Tinh tìm sạc cắm, rồi mở máy tính xem tình hình trên mạng.
Tân Tinh Tú kết thúc cũng đã lâu nên nhiệt độ trên mạng cũng trở lại bình thường.
Nhưng đề tài cuộc đánh cược giữa Lộ Thiên Tinh và Phàn Vân Cảnh thì vẫn kéo dài không