Bị hệ thống đánh một cú trời giáng, Lộ Thiên Tinh ngay lập tức nhớ tới Phàn Vân Cảnh biết chuyện mình bị biến thành cá, nên...!Mục đích của hắn không thể đoán trước được.
Tâm tư rục rịch ngoi lên lại lần nữa lặng xuống, Lộ Thiên Tinh cảnh tỉnh bản thân không thể vì nhan sắc mà mù con mắt, phải kiên cường, phải..
Tìm người yêu mau.
Đúng, nhất định là cậu quá cô đơn lẻ bóng nên không chịu đựng được sức tấn công của nam chính.
Cậu muốn ôm ấp! Cậu muốn tìm người yêu!
Lộ Thiên Tinh rửa mặt, sau khi xuất hiện lại trước máy quay thì đã bình tĩnh hẳn, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Điện thoại đột nhiên rung chuông báo tin nhắn tới.
Đây là số điện thoại của tổ tiết mục, chắc là đạo diễn gửi thông báo.
Quả nhiên, Lưu Vân Trường gửi một tấm ảnh vào tin nhắn nhóm, phóng to lên thì thấy là bốn cái bản đồ, tương đương với bốn địa điểm du lịch.
Lưu Vân Trường gửi voice: "Suýt quên, đã đi du lịch thì phải để lại dấu ấn, ăn nhậu tơi bời càn quét hết bốn chỗ này đi nhé."
Nói cách khác, dùng 1000 tệ ăn uống đi lại, còn phải chơi cái này cái nọ khắp nơi..
Hết cả bốn địa điểm?
Lộ Thiên Tinh lên tiếng đầu tiên: "Lưu Vân Trường anh chơi ai đấy.
Lần trước anh đã nói với tôi thế nào? Anh nói chương trình du lịch sẽ không gây khó khăn, lời nói gió bay rồi à?"
Lưu Vân Trường cười mất dạy: "Ha ha ha ha thầy Lộ bớt nóng, đây là kịch bản vừa được chỉnh sửa đột ngột, mọi người dù gì cũng phải tiêu tiền chứ.
Cậu với Phàn tổng ở lại khách sạn thuộc sở hữu tài sản đã vi phạm luật chơi rồi, tôi còn chưa nói gì đúng không?"
Phàn Vân Cảnh đột nhiên online: "Cậu nói gì?"
Lưu Vân Trường: "......!Tôi nói là nắng chiếu lung linh mua hoa vàng, đúng là thời điểm thích hợp để đi chơi, nơi mời mọi người đi giải sầu chút."
Sau đó lại bổ sung: "Nhưng tiền thì mọi người chi."
Mọi người: "......"
Thế là vẫn phải làm nhiệm vụ.
Lộ Thiên Tinh lười nói tiếp, trực tiếp thoát WeChat, mở bản đồ xem.
Lưu Vân Trường cực kì đểu, chọn ra bốn địa điểm xa nhau, mỗi nơi nằm một hướng, muốn đến thì phải bắt xe, thế nên lộ phí mới là vấn đề.
Bốn vị khách mời trong nhóm chat đang tính toán mượn xe hoặc nhờ bạn đưa đi, làm sao để tiết kiệm tiền nhất.
Phàn Vân Cảnh tag Lộ Thiên Tinh nói: "Không cần lo lắng, tôi đưa cậu đi."
Lộ Thiên Tinh giả lơ chưa thấy gì, chuẩn bị đồ đạc để sáng xuất phát —— đã nói không tiếp xúc với nam chính thì nhất định không tiếp xúc!
Lộ Thiên Tinh hạ quyết tâm, hẹn báo thức đúng 6 giờ sáng liền bò dậy, tức tốc vệ sinh răng miệng rời đi.
Cửa vừa mở, Phàn Vân Cảnh đang đứng đợi ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
Lộ Thiên Tinh không chần chừ, phản xạ có điều kiện đóng sầm cửa lại, hoang mang nhìn cánh cửa.
Ai có thể nói cho cậu vì sao Phàn Vân Cảnh lại ở đây được không? Hắn đi Nike trong bụng mình à? Sao hắn có thể canh giờ chuẩn như thế được? Là ma quỷ sao???
Lộ Thiên Tinh tự động phun trào, đợi trong phòng chừng 10 phút, sau đó lặng lẽ mở hé cửa lén nhìn ra.
Giữa khe cửa nhỏ hẹp, có thể thấy được hình bóng mơ hồ của Phàn Vân Cảnh.
Hắn bước tới, nhanh chóng phát hiện cậu đang nhìn trộm, hắn nhìn lại hỏi: "Đi chưa?"
Lộ Thiên Tinh: "......"
Tên này bị gì thế!!
Lộ Thiên Tinh đóng cửa lại, thẫn thờ nằm bẹp xuống giường, ngủ tiếp.
Lúc tỉnh dậy đã 10 giờ trưa.
Cậu mơ màng rửa mặt, khôi phục tinh thần rồi mở cửa lần nữa...!Vốn tưởng 3 tiếng đồng hồ trôi qua rồi, Phàn Vân Cảnh sẽ không đợi nữa.
Nhưng không ngờ đối phương vẫn ở bên ngoài, còn lôi máy tính ra xử lý văn kiện.
Lộ Thiên Tinh ngẩn người, theo bản năng nhíu mày nói: "Anh không đi nghỉ à? Nếu bị bệnh thì sao?"
Phàn Vân Cảnh bị làm cho bất ngờ đến ngẩn người, sau khi nhận ra cậu đang quan tâm mình, mới dịu dàng nói: "Tôi nghỉ ngơi rất tốt, chỉ là bây giờ khá rảnh nên tận dụng chút thời gian xử lí vài tài liệu, không quan trọng lắm."
Lộ Thiên Tinh nhấp môi, xoay người nói: "Tùy anh."
Phàn Vân Cảnh đột nhiên ai u một tiếng: "Chân tôi tê rồi, không thể mời tôi vào ngồi sao?"
Lộ Thiên Tinh lạnh lùng từ chối: "Không, cho anh chếc."
Phàn Vân Cảnh cười tươi hơn, nói: "Đừng giận mà, chúng ta nên xuống ăn cơm thôi, lát nữa phải đến địa điểm du lịch nữa, những người khác đã đi hết rồi."
Lộ Thiên Tinh đứng trước cửa, một lúc lâu mới bước ra khỏi phòng, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi muốn tự đi."
Phàn Vân Cảnh bình tĩnh hỏi lại: "Chưa nghĩ đến việc chi tiêu sao?"
Lộ Thiên Tinh quật cường nói: "Chưa."
Phàn Vân Cảnh thuận thế: "Trùng hợp tôi cũng chưa, chúng ta nên đi cùng nhau."
Lộ Thiên Tinh: "......!Tôi tính hết rồi!"
Phàn Vân Cảnh: "Vậy càng nên đi cùng tôi, toàn bộ hành trình sẽ tiết kiệm đến mức cao nhất."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Tuy biết đối phương đã đợi tận 3 tiếng đồng hồ thì còn lâu mới để cậu yên, nhưng Lộ Thiên Tinh đã vẽ đường thoát vẫn khó chịu, đi sau hắn rì rầm: "Hôm qua anh nói sẽ không làm phiền tôi."
"Thế tôi mới mời cậu ra ngoài." Phàn Vân Cảnh gấp notebook lại, đưa cho trợ lý, dẫn Lộ Thiên Tinh vào thang máy: "Có đói bụng không? Muốn đi ăn không?"
"Không."
"Vậy để tôi gọi." Phàn Vân Cảnh vừa bước vào thang máy vừa gọi giám đốc đại diện mang cơm đến tầng 5.
Lộ Thiên Tinh chỉ cần đi theo Phàn Vân Cảnh là có thể hưởng thụ đủ thứ phục vụ.
Đôi tay ngoại trừ việc đẩy cửa đi ngoài tới giờ chỉ có cầm dao nĩa, ngay cả thang máy cũng không cần ấn nút, cửa xe cũng do Phàn Vân Cảnh mở cho.
Lộ Thiên Tinh cảm thấy không được tự nhiên, muốn rời đi nhưng Phàn Vân Cảnh lại không đồng ý, thậm chỉ bởi vì số lần yêu cầu của cậu quá nhiều, balo bị Phàn Vân Cảnh biến thành con tin luôn.
Cậu dứt khoát không nói chuyện nữa.
Phàn Vân Cảnh nghiêng đầu giải thích: "Tôi