Hạ Xán thấy suy nghĩ của mẹ quá hoang đường.
Anh chỉ cảm thấy đùa với Tô Tễ Tinh rất vui, giống như vật nuôi trong nhà, nhàn rỗi thì đùa một chút, tâm tình sẽ trở lên tốt hơn.
Hơn nữa vừa rồi ở trong bếp, nội dung trò chuyện giữa anh và Tô Tễ Tinh là những trò đùa bình thường giữa bạn bè với nhau, chẳng có xíu ám muội nào cả.
Làm gì có cái gì gọi là xuân tâm nhộn nhạo?
Hạ Xán thừa nhận, từ sau khi Tô Tễ Tinh bước vào sinh hoạt của anh, nhiều ít gì cũng mang lại chút cảm giác chữa lành cho anh, thay đổi một chút ý niệm cực đoan trong anh.
Tuy anh ở trong lốt học sinh, nhưng thực ra đã lớn tuổi hơn Tô Tễ Tinh rất nhiều, sao anh có thể có suy nghĩ không nên có với một học sinh cấp ba chưa thành niên được?
Định nuôi con dâu từ bé chắc?
Nếu thật sự có, thì anh đúng là cầm thú.
Hạ Xán chỉ cười xòa với suy luận của mẹ mình, không giải thích gì thêm.
Nhưng sau này mỗi khi nói chuyện với Tô Tễ Tinh, anh đã chú ý chừng mực hơn, cố gắng để bản thân không quá tỏ ra thân mật, duy trì mối quan hệ ở mức bạn bè bình thường.
Tô Tễ Tinh không nhận ra anh đã lãnh đạm hơn trước, mỗi ngày vẫn đều đặn nói chuyện với anh qua Wechat.
Nhưng một mình ở nước ngoài khó tránh khỏi cảm thấy quạnh quẽ, Tô Tễ Tinh lại là người ưa náo nhiệt không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, rất nhanh cậu đã quen được bạn mới ở Sydney, cũng là người Trung Quốc, xấp xỉ tuổi cậu, tên là Quý Phong Trạch.
Tô Tễ Tinh thường xuyên chia sẻ ảnh đi chơi của mình với Quý Phong Trạch lên vòng bạn bè, Hạ Xán từng thấy một lần, hai thiếu niên vừa tập gym xong, quàng vai nhau khoe cơ bắp trước tấm gương sát đất trong phòng tập.
Mới quen có mấy ngày, mà nhìn tư thế thân thiết hệt như bạn bè lâu năm.
Anh chàng đẹp trai khoe cơ bắp nhận được rất nhiều lượt like, bên dưới ảnh chụp đều là bình luận khen hai người đẹp trai, còn có vài cô gái gan lớn bình luận muốn xin Wechat của Quý Phong Trạch.
Tất nhiên Tô Tễ Tinh không thể thật sự đưa số Wechat của Quý Phong Trạch cho các cô được, nhưng các cô gái quá nhiệt tình, không dễ gì bỏ qua, cậu đành chọn một trong số các bình luận đó để trả lời.
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]: Mấy cậu bị sao thế? Ngọn cỏ gần hang đẹp trai như tôi đây thì không thèm, lại đi xin Wechat của một cậu em xa lạ ở tận đẩu tận đâu?
[Tiểu thư anh đào]: Vậy anh Tinh, anh có CP không? Em ai cũng được *thẹn thùng*
Hạ Xán không tiếp tục xem câu trả lời của Tô Tễ Tinh, cảm thấy khó chịu không giải thích được, ngón tay di chuyển, trực tiếp chặn vòng bạn bè của Tô Tễ Tinh.
Mới đi ra ngoài có mấy ngày, đã lại thông đồng với trai đẹp, còn tán tỉnh con gái, sinh hoạt cũng thật là muôn màu muôn vẻ ha.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Chớp mắt đã qua tết Âm lịch, hai ngày trước khai giảng là sinh nhật của Tô Tễ Tinh, Hạ Xán đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.
Nhưng chắc do có bạn mới ở nước ngoài nên chơi quá hăng, hai ngày này Hạ Xán rất ít nhận được tin nhắn wechat của Tô Tễ Tinh, cũng chưa nhận được tin tức cậu về nước.
.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Không ai sẽ ở bên cạnh bạn cả đời, Hạ Xán đã sớm nhận rõ điều này, tuy việc Tô Tễ Tinh dần xa cách từng ngày khiến anh có cảm giác như bị kim đâm, nhưng lòng tự trọng buộc anh phải bỏ qua nỗi băn khoăn được mất trong lòng.
Một tiểu thiếu gia xuất thân phú quý như Tô Tễ Tinh, thoải mái rong chơi nào biết đến khó khăn đời người, chịu dỗ bạn vây quanh bạn cũng chỉ là hứng thú nhất thời, đợi đến khi tìm được niềm vui mới, sẽ quên hết sạch những lời hẹn mình từng nói, vô cùng bình thường.
Nhiệt tình của tuổi trẻ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, giờ mới qua một kỳ nghỉ đông, chỉ sợ Tô Tễ Tinh đã sớm không còn biết người tên Hạ Xán này là ai nữa rồi.
Không sao, quên rồi thì cứ quên đi thôi, dù sao anh cũng đã quen cô độc một mình.
Nhưng mà vào ngày sinh nhật của Tô Tễ Tinh, Hạ Xán đang ở nhà làm đề IELTS thì bỗng nhận được điện thoại của Tô Tễ Tinh, ngữ khí của thiếu niên trong điện thoại vẫn như trước, trực tiếp hỏi: “A lô, đang ở đâu?”
Là số điện thoại trong nước, hẳn cậu đã về nước.
Hạ Xán không thèm để ý xoay xoay bút, “Ở nhà.”
Tô Tễ Tinh: “Nhanh xuống dưới đi, tôi đang đợi cậu dưới lầu nè!”
Chiếc bút dừng xoay, Hạ Xán hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”
Tô Tễ Tinh cao giọng, “Tôi vừa xuống máy bay là tới tìm cậu, cậu lại hỏi tôi muốn làm gì? Hôm nay là sinh nhật của tôi, chết tiệt, cậu sẽ không quên chứ?!”
Nếu còn không về, thì có khi anh sẽ thật sự quên mất.
Đầu dây bên kia, Tô Tễ Tinh thúc giục, “Được rồi, mau xuống đây đi! Lát nữa tính sổ với cậu sau!”
Khi Hạ Xán xuống lầu, anh nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu xanh đỗ bên đường.
Trên ghế