Edit: Vân Tiêu
Buổi chiều Hạ Xán còn phải quay về đoàn phim, hai người cũng lười ra ngoài, nhưng Tô Tễ Tinh lại thèm thịt quay ở một quán nhỏ gần đó, nên Hạ Xán bảo trợ lý của mình đi đến quán đó mua đồ ăn đóng gói mang đến khách sạn.
“Cơm niêu quán này rất ngon, cậu muốn nếm thử chút không?” Tô Tễ Tinh mở gói đồ ăn, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi nước sốt đặc trưng của cơm niêu, khiến ngón trỏ bắt đầu ngứa ngáy, nhưng trên bàn chỉ có một suất cơm, xuất phát từ lễ phép, cậu vẫn hỏi Hạ Xán trước khi động đũa.
Hạ Xán: “Không được, tôi không thể ăn thêm món chính.
”
Diễn viễn trong quá trình quay phim đều phải kiểm soát cân nặng của mình để có thể lên hình, buổi sáng ăn một phần bánh bao thịt cua đã là tội ác lắm rồi, giữa trưa dĩ nhiên không thể ăn thêm món chính.
Bữa trưa của Hạ Xán là nửa con gà quay, mà chỉ có thể ăn thịt gà, không được động đến da.
Đáng tiếc cho chú gà được nướng đến giòn rụm bóng ngậy.
Tô Tễ Tinh lắc đầu vẻ mặt thấu hiểu, đây chính là diễn viên, thân thể và món ngon không thể có cả hai, may mà cậu không phải, vì vậy món cơm niêu xá xíu sốt thịt này là dành riêng cho cậu!
Tô Tễ Tinh xúc một thìa cơm nhét vào miệng, lại ăn vài miếng xá xíu, trong khi ăn uống thỏa thích vẫn không quên quan tâm đến công việc của Hạ Xán, “Phải rồi, cho tôi xem lịch trình gần đây của cậu nào.
”
Hạ Xán buông đũa, “Gửi wechat cho cậu.
”
“Được.
” Tô Tễ Tinh vừa ăn vừa xem điện thoại, phim Hạ Xán đang quay đến cuối tháng này là đóng máy, những lịch trình sau đó chủ yếu là tuyên truyền cho một phim điện ảnh anh đã quay trước đó sẽ được chiếu vào cuối năm nay.
Là một phim đề tài xã hội đen, trong phim Hạ Xán diễn vai một sát thủ đa nhân cách, đây cũng là lần đầu tiên anh diễn vai phản diện từ khi vào nghề tới nay, cũng là một bước đột phá trên con đường diễn xuất của anh.
Tô Tễ Tinh buông điện thoại, “Vậy tức là từ giờ cho đến Tết âm lịch cậu đều không có lịch trình gì, tôi nhớ hình như năm nay cậu còn chưa nghỉ phép nhỉ? Thế có ý tưởng gì không? Nếu cậu muốn nghỉ phép, tôi sẽ không sắp xếp thêm việc gì cho cậu nữa.
”
“Trước mắt còn chưa có, chờ quay xong bộ này nói sau.
Sắp mười hai giờ rồi, tôi phải đi.
” Hạ Xán thu dọn đồ đạc của mình, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng anh dừng bước quay đầu nhìn Tô Tễ Tinh, hỏi, “Cậu muốn nghỉ phép không?”.
Truyện Đông Phương
Tô Tễ Tinh duỗi người, cười khổ: “Tôi thì muốn nhưng làm gì có thời gian mà nghỉ, cuối năm là thời điểm công ty bận rộn nhất, nghỉ không được.
”
Hạ Xán rũ mắt nghĩ nghĩ, “Vậy đừng nhận thêm việc cho tôi.
”
“Sao vậy?” Tô Tễ Tinh cảm thấy kỳ quái.
Còn hỏi?
Nếu cả hai đều bận rộn không dừng được chân như con quay thế thì lấy đâu ra thời gian mà ở bên nhau?
Cứ nhất định phải như Ngưu Lang Chức Nữ một năm chỉ gặp có một lần à?
Cho nên nếu thỏ ngốc đã bận không nghỉ được, thì anh chỉ đành để mình nhàn rỗi bồi cậu thôi.
“Mệt, muốn nghỉ ngơi.
” Hạ Xán không muốn nói rõ, mở cửa rời đi.
Cơm nước xong, Tô Tễ Tinh vẫn kéo dài thời gian đến hai giờ chiều mới chậm rì rì tới công ty, nhóm thực tập sinh đã có mặt ở phòng tập từ sớm để nhận huấn luyện.
Tới công ty rồi Tô Tễ Tinh cũng không vội đến phòng tập ngay, cậu bảo Evan đến phòng nhân sự lấy kết quả đánh giá của các thực tập sinh lúc vào công ty tới cho cậu xem.
Trước khi gia nhập công ty, mỗi thực tập sinh sẽ được công ty tiến hành đánh giá các phương diện như thể hình, thanh nhạc, vũ đạo, chỉ khi các phương diện đều đạt tiêu chuẩn, mới được công ty ký hợp đồng.
Tô Tễ Tinh xem xong bản đánh giá của từng người rồi mới bước vào phòng tập, khi tới nơi, các thực tập sinh vừa mới luyện xong vũ đạo đang nghỉ ngơi, ai ai cũng mồ hôi đầm đìa, ướt sũng quần áo, khiến phòng tập nhỏ tràn ngập mùi nội tiết tố nam.
Trợ lý Evan gõ cửa hai tiếng nhắc nhở trước: “Giám đốc tơi.
”
Nhóm thực tập sinh nghe thấy đều đồng loạt dồn mắt về phía Tô Tễ Tinh, mỗi thực tập sinh khi vào Thước Tinh đều đã ít nhiều nghe qua chiến công hiển hách trong giới giải trí của vị giám đốc quản lý này, nhưng khi được nhìn thấy người thật ngay trước mắt, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì Tô Tễ Tinh nhìn qua thật sự rất trẻ, dường như cũng không lớn hơn đám trẻ mười bảy mười tám như bọn họ là bao.
Tô Tễ Tinh bước vào phòng tập, ánh mắt đảo qua khuôn mặt từng cậu bé, mỗi người đều đẹp trai tươi sáng, tràn ngập hương vị thanh xuân.
Tô Tễ Tinh không nói nhiều, đầu tiên giới thiệu bản thân, sau đó nói thẳng với các chàng trai rằng công ty đã đồng ý hợp tác với một trang web video nào đó, dự định cùng nhau thành lập một cuộc thi tìm kiếm tài năng để thành lập một nhóm nhạc nam.
Thước Tinh tranh thủ được mười danh ngạch, sẽ chọn ra từ nhóm thực tập sinh này.
Tô Tễ Tinh đứng chắp sau lưng trước tấm gương cao từ trần đến sàn, trên mặt mặc dù mang theo nụ cười nhạt, nhưng khí chất của cậu lại khiến những thực tập sinh này không dám nhìn thẳng.
“Không phải ai cũng có cơ hội xuất hiện trong chương trình chứ đừng nói là ra mắt, nhưng nếu công ty để cậu tham gia, mà cậu lại không được chọn vào đội hình ra mắt cuối cùng, thì đó chính là sự lãng phí tài nguyên của công ty, vì vậy bây giờ, đã đến lúc các cậu cho tôi xem bản thân có khả năng gì, ai bắt đầu trước?”
Đã tới đây làm thực tập sinh, thì mỗi người đều mang trong mình giấc mộng thành sao, nhưng số lượng ra mắt mỗi năm đều có hạn, nên có nhiều người dù được đào tạo nhiều năm nhưng cuối cùng cũng không có cơ hội ra mắt.
Bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, các chàng trai dĩ nhiên không chịu bỏ qua, bọn họ không chút nào ngại ngùng, tranh nhau giơ tay, muốn là người đầu tiên thể hiện trước mặt Tô Tễ Tinh, để cậu có thể nhớ kỹ mình.
Vai trò của các thành viên trong nhóm nhạc nam, đại khái được chia thành ba nhóm hát chính, nhảy chính, cùng rap chính, đương nhiên cho dù là hát giỏi, nhảy giỏi hay rap hay thì nhan sắc vẫn là điều kiện cơ bản nhất để trở thành một thành viên nhóm nhạc nam.
Để tranh giành cơ hội tham gia dự tuyển, các thực tập sinh gần như đã sử dụng hết mười tám thế võ của mình trước mặt Tô Tễ Tinh, nhưng trong mắt Tô Tễ Tinh, có rất ít người có tư cách ra mắt.
Xem hết một lượt, nên chọn người nào cho chương trình Tô Tễ Tinh đã có quyết định đại khái trong lòng, nhưng cậu không công bố ngay trước mặt mọi người, tránh đả kích nhiệt tình của các chàng trai.
Nói thật, cảm giác nắm giữ vận mệnh người khác trong lòng bàn tay thế này tuyệt không thể tả.
So với lúc cậu làm người đại diện ở đời trước, chỉ vì giành chút tài nguyên cho nghệ sỹ của mình, mà nay cầu ông nội nay kiện bà ngoại khắp nơi, đúng là đại phản kích của đời cậu mà.
Mỗi lần vào lúc thế này, Tô Tễ Tinh sẽ lại nhớ tới Hạ Xán, người ta đều nói lưng dựa đại thụ sẽ có bóng râm, cậu có được ngày hôm nay nguyên nhân lớn nhất là được hưởng ké hào quang nam chính từ Hạ Xán.
Cho nên khi rời khỏi phòng tập, Tô Tễ Tinh không quên gửi một tin nhắn hỏi