Edit: Vân Tiêu
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Tễ Tinh cầm hai miếng bánh kem đến trường học, tính tặng cho Hạ Xán và Sở Điềm.
Học sinh cấp ba mà, nói cho cùng vẫn là mấy đứa trẻ chưa lớn, mang điểm tâm ngọt tới dỗ dành chút là được rồi.
Biết Tô Tễ Tinh định mang bánh kem cho bạn học, dì Lý còn cố ý đóng gói thật tinh xảo, Tô Tễ Tinh mỗi tay cầm một cái, lúc đi đường đều thật cẩn thận, sợ bánh kem bị đụng hỏng.
Tài xế nhà họ Tô đưa Tô Tễ Tinh tới cổng trường, cậu bước xuống xe, phát hiện cổng trường trống không, sớm đã không còn học sinh ra vào nữa, cậu dựa theo trí nhớ, lòng vòng một hồi mới thấy khu lớp học của khối 11, đến trước cửa phòng số mười bảy thì bước vào.
Bây giờ là tiết đọc buổi sáng, học sinh đều đang cúi đầu đọc tiếng Anh, giáo viên đang ngồi trên bục giảng theo dõi lớp, giữa tiếng đọc buổi sáng đột nhiên có hai tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng cửa mở, cùng tiếng hô Báo cáo to thu hút sự chú ý của mọi người.
Giáo viên tiếng Anh tưởng là học sinh nào đó đến muộn nên quay đầu lại, vừa định phê bình thì thấy học sinh hư số một của lớp đang đứng ở cửa.
Giáo viên còn nghĩ mình bị hoa mắt, chớp chớp mắt hai cái.
Cô dạy lớp này lâu như thế, còn chưa từng thấy Tô Tễ Tinh đến lớp đọc buổi sáng bao giờ! Chứ đừng nói chi đến hô một câu Báo cáo quy củ như vậy!
Cậu học sinh đang mặc đồng phục nghiêm chỉnh, đứng thẳng tắp ở cửa kia chính là Tô Tễ Tinh? Gặp ma à?
Đám học sinh trong lớp nghe thấy động tĩnh đều đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy là Tô Tễ Tinh biểu tình trên mặt đều không khác giáo viên là bao.
Không nghe nhầm chứ? Là tên cá biệt này hô Báo cáo sao? Tay tên này còn cầm hai cái hộp hồng hồng là cái gì vậy? Không phù hợp khí chất cuồng bá khí lúc bình thường chút nào! Hình ảnh này nhìn sao cũng thấy quá quỷ dị?
Tô Tễ Tinh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thấy giáo viên không phản ứng, lại lớn tiếng hô "Báo cáo!"
"Vào...!Vào đi!" Giáo viên không dám làm khó học sinh có bối cảnh như Tô Tễ Tinh, lại quay đầu trút giận lên đám học trò khác, bà đập bạn quát: "Còn ở đấy ngây ngốc cái gì? Không mau học từ đơn đi! Năm phút nữa sẽ viết chính tả!"
Tô Tễ Tinh nghênh ngang đi đến cuối lớp, là một học sinh cá biệt, chỗ ngồi của cậu đương nhiên ở cuối lớp, một vị trí tuyệt vời vừa sẽ không bị tiếng giảng bài của giáo viên làm phiền, vừa có thể xem video chơi game thoải mái.
Tô Tễ Tinh đặt hai hộp bánh kem lên bàn trước, mới thả cặp sách ngồi xuống chỗ mình, bạn cùng bàn của cậu, chính là tiểu đệ của chủ cũ thân thể này, một nhóc mập mạp tên Trương Bác Thiên, lúc này cậu ta đang ân cần nhích về phía cậu: "Đại ca, sao hôm nay anh đến trường sớm thế?"
"Còn sớm?" Tô Tễ Tinh nhìn đồng hồ trên tay, "Sắp 8 giờ rồi."
Trương Bác Thiên gãi gãi đầu, "Nhưng ngày thường sau khi tiết ba buổi sáng tan anh mới xuất hiện mà!"
Vì duy trì thiết lập tính cách của thân thể này không thay đổi, Tô Tễ Tinh giả vờ bâng quơ nói: "À, thỉnh thoảng thử đến sớm một lần trải nghiệm chút khó khăn dân sinh."
Trương Bác Thiên: "..." Lý do này đủ giả ngầu, không hổ là đại ca!
Nhưng rất nhanh bé mập mạp bị hộp bánh kem trên bàn thu hút sự chú ý, cậu ta chỉ vào hộp tò mò hỏi: "Đại ca, trong hộp có gì vậy? Hình như em ngửi thấy mùi dâu tây."
Vừa nói cậu ta vừa duỗi tay định cầm lấy, bị Tô Tễ Tinh không lưu tình đánh mạnh lên tay, "Đừng động vào, không phải cho cậu."
Trương Bác Thiên vừa chuyển tròng mắt, cười gian nói: "Em hiểu rồi, là cho chị dâu đúng không? Thế nào? Hôm qua có tiến triển thuận lợi không anh?" Bé mập mạp ra hiệu về phía Sở Điềm đang ngồi ở bàn thứ ba cạnh cửa sổ đằng trước, "Hoa khôi đồng ý làm người yêu anh rồi phải không?"
Trương Bác Thiên biết chuyện chủ cũ thân thể này theo đuổi Sở Điềm, lộ tuyến về nhà của Sở Điềm cũng do cậu ta cung cấp, mấy việc cậy mạnh hiếp yếu của chủ cũ, đều không thiếu được bàn tay hỗ trợ của bé mập mạp này.
Tô Tễ Tinh cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm dẫn lối bé mập mạp quay về con đường chính đạo, cậu e hèm một tiếng, vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói: "Có hai việc sau này cậu chú ý một chút, thứ nhất từ nay về sau không được gọi Sở Điềm là chị dâu nữa, thứ hai tôi không theo đuổi cô ấy, sau này bớt nói linh tinh đi."
Trương Bác Thiên sửng sốt, rõ ràng hôm qua Tô Tễ Tinh còn nhờ cậu ta bày mưu tính kế theo đuổi hoa khôi, sao đến hôm nay lại đổi ý rồi?
Với lại cái việc gọi Sở Điềm là chị dâu không phải đã được Tô Tễ Tinh đồng ý rồi sao? Cậu ta còn nhớ y nguyên câu Tô Tễ Tinh nói lúc đó, "Dù bây giờ còn chưa phải chị dâu của bọn bây, cứ gọi thế cũng chả sao cả."
"Đại ca," Đám thịt mỡ trên mặt Trương Bác Thiên run rẩy, nghi ngờ đánh giá Tô Tễ Tinh, "Không phải anh bị ma nhập đấy chứ?"
Tô Tễ Tinh khóe mắt giật giật, không ngờ nhóc mập này còn rất thông minh, một câu đã đoán đúng rồi, nhưng dĩ nhiên cậu không thể thừa nhận, đành giả vờ mất kiên nhẫn xua tay, "Cút, xem nhiều tiểu thuyết huyền huyễn ba xu quá hả? Ma nào mà nhập? Sao không nói tôi xuyên không tới luôn đi?"
Trương Bác Thiên mếu máo, cẩn thận suy nghĩ lại, liền đoán hôm qua chắc đại ca theo đuổi hoa khôi không thành công, sợ mất mặt nên mới nói vậy!
Năm phút sau, giáo viên tiếng Anh ngừng cho học sinh tự đọc, bắt đầu kiểm tra nghe viết từ đơn.
Nghe viết từ đơn đối với Tô Tễ Tinh thì dễ hơn toán nhiều, viết ra được gần hết, dù gì cậu cũng từng là một người đàn ông có chứng chỉ tiếng Anh cấp sáu, có điều tâm tư cậu không đặt vào bài thi, mà đang phiền não làm cách nào tặng hai chiếc bánh cho người ta.
Cậu thấy nếu cứ đưa thẳng thì hai người Hạ Xán khẳng định sẽ không nhận, có khi còn thấy cậu có âm mưu gì đó mới tự dưng ân cần như vậy, cũng không phù hợp với tính cách vốn có của thân thể này.
Nên dùng lý do gì mới được đây?
Đang phát sầu thì bài kiểm tra nghe viết từ đơn kết thúc, các tổ trưởng đồng loạt đứng lên thu bài thi của người tổ mình, tổ trưởng của nhóm Tô Tễ Tinh là một nam sinh vóc người thấp bé, Sở Điềm vô tình chính là tổ trưởng nhóm bên cạnh.
Tổ trưởng của Tô Tễ Tinh nghĩ cậu lại không làm bài kiểm tra như mọi khi, nên chỉ thu đến bàn thứ hai từ dưới lên như thường lệ, thu xong đang định quay lên bục thì bị Tô Tễ Tinh gọi lại: "Này, sao không thu vở của tôi?"
Cậu ta xoay người, nhìn cậu sợ hãi, "Cậu...!Cậu cũng viết à?"
Tô Tễ Tinh gập đôi tờ kiểm tra lại, ném cho cậu ta, lười biếng nói: "Nói thừa, tôi chẳng lẽ không phải