Cùng cô gái đó ôm ôm ấp ấp?
Tô Tễ Tinh không hiểu gì hết, “Cậu nói tôi á?”
Hạ Xán nhìn cậu kiểu ‘không cậu còn ai’, lúc này Tô Tễ Tinh mới nhớ tới vừa rồi trên ban công, Sở Điềm quá kích động nên đã ôm chầm lấy cậu.
Trên ban công không có đèn, Hạ Xán ở dưới lầu không nhìn rõ tình huống, khó trách lại hiểu lầm.
Tô Tễ Tinh ghé người vào cửa sổ xe, vừa ký được hợp đồng với thị hậu tương lai, hiện tại tâm tình cậu đang rất tốt, cho nên cười đến đôi mắt cong cong, nói: “Cái gì ôm ôm với ấp ấp, đó là Sở Điềm.”
Nghe thấy cái tên này, Hạ Xán cũng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào.
Tuy biết rằng Tô Tễ Tinh không có khả năng sẽ thích Sở Điềm, nhưng con thỏ ngốc với Sở Điềm quan hệ tốt đến mức có thể ôm ấp nhau từ khi nào? Sao anh không biết gì cả?
Nhưng anh không có lập trường để chất vấn Tô Tễ Tinh, chỉ có thể đè nén cảm giác ghen tuông trong lòng xuống, nói: “Lên xe trước đã.”
Tô Tễ Tinh bước chân nhẹ nhàng vòng đến chỗ ghế phụ, mở cửa ngồi lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Bên chỗ cậu kết thúc rồi à? Còn chưa đến nửa đêm, kết thúc sớm vậy?”
Hạ Xán khởi động xe, đảo tay lái chuyển xe ra làn đường chính, nói bình thản: “Còn chưa kết thúc, bọn họ ở KTV.”
Tô Tễ Tinh: “Cậu là nhân vật chính chuồn ra trước như thế có ổn không đấy?”
Hạ Xán: “Thích hợp hay không thì cũng ra rồi, giờ nói cũng đã muộn.”
Tô Tễ Tinh: “...” Sao cậu cảm thấy tên này nói chuyện như giấu đao cất kiếm vậy, cậu đắc tội với anh ta chỗ nào à?
Hừ, chắc là thấy Sở Điềm ôm cậu, nên cảm thấy không thoải mái nhỉ?
“Đúng rồi, có chuyện muốn nói với cậu.” Tô Tễ Tinh hạ cửa sổ xe xuống một nửa, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói bâng quơ, “Tôi tính ký hợp đồng với Sở Điềm, từ nay về sau cô ấy cũng là nghệ sĩ của Thước Tinh.”
Tô Tễ Tinh nói xong quay đầu thầm quan sát sắc mặt Hạ Xán, thấy anh không có phản ứng gì, thì thấy kỳ quái.
Cậu hỏi: “Cậu không có gì muốn nói sao?”
Hạ Xán nghiêng đầu liếc cậu, “Cậu muốn tôi nói cái gì? Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Sao lại không liên quan? Tô Tễ Tinh bĩu môi, chờ đến khi hai người lâu ngày sinh tình thì cảm ơn tôi còn chả kịp ấy!
Tô Tễ Tinh bỗng nảy ra một ý tưởng, cậu ngồi thẳng người đôi mắt tỏa sáng nhìn Hạ Xán, “Đúng rồi, hay cậu xào CP với Sở Điềm đi? Đây có thể là biện pháp tốt nhất khiến cô ấy nổi tiếng nhanh chóng!”
Con người bản tính vốn thích gán ghép người khác, cho nên xào CP là phương thức lăng xê hay được dùng nhất trong giới giải trí, mặc kệ thật giả đều có thể mang đến độ nổi tiếng nhất định.
Mà Hạ Xán chính là diễn viên đang nổi, có anh kéo, rất nhanh Sở Điềm sẽ lọt vào tầm mắt của mọi người, cũng thu hút được sự chú ý của giới đầu tư, theo Tô Tễ Tinh thì đây là phương pháp đơn giản mà cũng hữu hiệu nhất để giúp Sở Điềm nổi tiếng.
Hạ Xán nghe cậu nói xong không nói câu gì bỗng dẫm mạnh chân phanh, Tô Tễ Tinh không kịp đề phòng cứ theo quán tính ngã dúi về phía trước, cũng may có thắt dây an toàn nên không bị đập đầu vào trước xe.
Lúc đầu cậu tưởng Hạ Xán gặp tình huống giao thông gì nên mới phanh gấp, sau khi ngồi ổn định lại nhìn ngó bốn phía, mới phát hiện xung quanh đến bóng một chiếc xe cũng không có.
Tô Tễ Tinh mở to hai mắt nhìn Hạ Xán, “Cậu đột nhiên phanh gấp thế để làm gì?”
Hạ Xán nhấn ga tiếp tục lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, nói với vẻ mặt vô cảm: “Trước kia không phải tôi đã nói với cậu, tôi không thích xào CP với người khác sao?”
Đương nhiên Tô Tễ Tinh nhớ Hạ Xán từng nói vậy, nhưng vẫn phản bác: “Nhưng Sở Điềm không phải người khác.”
“Cô ấy thì có gì khác biệt?” Hạ Xán vặn lại.
Tô Tễ Tinh giơ ngón tay liệt kê ra từng lý do: “Thứ nhất, cô ấy là bạn học cấp ba với chúng ta.”
Hạ Xán lạnh lùng nói: “Thì sao, tôi với cô ấy không có chút giao tình nào hết.”
Tô Tễ Tinh liếc anh một cái, lại giơ thêm một ngón tay, “Thứ hai, cô ấy bị công ty quản lý của mình áp bức, rất đáng thương...”
“Người đáng thương trên đời nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn tôi giúp đỡ hết sao?” Hạ Xán bật ra tiếng cười lạnh, “Tôi không phải chúa cứu thế, không có tâm địa từ bi đến vậy.”
Tô Tễ Tinh: “...” Thật là một người đàn ông vô tình.
Cậu bị anh nói đến á khẩu không nói được gì.
Cô ấy còn là bạn gái tương lai của cậu đó! Cái lý do này đã đủ hay chưa hả!
Nhưng dĩ nhiên Tô Tễ Tinh không thể nói lý do này ra, chỉ đành yên lặng giận dỗi trong lòng.
“Thôi, nếu cậu không muốn thì coi như tôi chưa nói gì.” Tô Tễ Tinh khoanh tay nằm dựa vào ghế ngồi, quay đầu sang một bên không thèm để ý đến Hạ Xán nữa, hứ, ông đây giúp hai người đến như vậy, tên này còn không thèm cảm kích, tức chết người mà!
Trong xe lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng mô tơ xe thể thao còn vang vọng bên tai, gương mặt Hạ Xán lạnh như băng sương, anh nắm chặt tay lái, dùng sức đến mức các khớp xương nhô cao, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như một tia chớp đen trên đường quốc lộ vắng người, dường như chỉ có làm vậy anh mới phát tiết được chút ít phiền muộn trong lòng.
***
Tô Tễ Tinh phát hiện, hình như sau cái đêm cậu nói muốn để Hạ Xán xào CP với Sở Điềm, Hạ Xán giận cậu thì phải.
Phim của Hạ Xán tuy đã đóng máy, nhưng sắp có một phim điện ảnh ra rạp, nên mấy ngày nay anh đều chạy khắp các nơi trong nước, để tham gia các hoạt động tuyên truyền phim.
Không gặp mặt được thì cũng thôi, nhưng Tô Tễ Tinh nhắn tin wechat mà anh cũng không trả lời, gọi điện hai lần đều là trợ lý của Hạ Xán nhận, trợ lý không dám nói gì, chỉ vâng vâng dạ dạ nói Hạ Xán rất bận không rảnh nghe điện thoại, bảo cậu lát nữa gọi lại.
Bận đến cỡ nào mà đến thời gian nghe điện thoại cũng không có? Đây không phải rõ ràng đang trốn cậu sao?
Tô Tễ Tinh gọi điện hai lần Hạ Xán không nghe, cũng không gọi lại nữa, bởi vì cậu thật sự không biết Hạ Xán giận mình chuyện gì, vì cậu bảo muốn để anh xào CP với Sở Điềm? Có đến mức vậy không?
Tô Tễ Tinh không nghĩ mình sai, nên cũng giận không muốn đi dỗ Hạ Xán, cậu cũng muốn nhìn thử xem Hạ Xán nhịn được tới khi nào!
Lại qua hai ngày, tới ngày công chiếu đầu tiên phim điện ảnh mới của Hạ Xán, dĩ nhiên Tô Tễ Tinh được nhà sản xuất phim mời đến tham gia, cách gần nửa tháng, Hạ Xán và Tô Tễ Tinh mới gặp lại nhau ở lễ ra mắt phim.
Hạ Xán