Chớp mắt đã tới Tết âm lịch, ông bà nội của Tô Tễ Tinh đều ở Úc, những năm trước cậu với Tô Nghĩa Thịnh đều sẽ bay qua Úc cùng hai ông bà ăn Tết, nhưng từ sau khi Tô Nghĩa Thịnh để Tô Tễ Tinh dần dần tiếp quản mọi việc trong Thước Tinh, thì Tết năm nào cậu cũng bận đến tối tăm mặt mày, nên cũng đã hai năm rồi cậu chưa đến Úc ăn Tết.
Hai ông bà biết cháu trai bận công việc, năm nay cố ý từ Úc về nước ăn Tết, cho nên Tô Tễ Tinh cũng cố gắng hoàn thành công việc trước vài ngày, đến 29 Tết thì về Thông Thành ăn Tết.
Hạ Xán về trước cậu một ngày, mấy năm nay anh dành phần lớn thời gian của mình đi đóng phim, thời gian về Thông Thành càng ngày càng ít, bình thường cũng chỉ có mấy ngày Tết là có thời gian ở cùng Hạ Tinh.
Hạ Xán mua một căn hộ lớn cho Hạ Tinh ở khu sầm uất nhất giữa trung tâm thành phố, ngày thường chỉ có một mình bà ở, căn phòng lớn như vậy mà chỉ có một mình khó tránh khỏi quạnh quẽ, nên bà nuôi một con chó và một con mèo, lúc nhà rỗi thì đùa nghịch với chúng nó, cuộc sống cũng rất tự tại.
Điều Hạ Xán lo lắng nhất là thân thể của bà, cũng may sau ca phẫu thuật, thân thể bà hồi phục rất tốt, mỗi tháng cũng đi kiểm tra định kỳ đều đặn, vẫn chưa từng phát hiện gì khác thường, có lẽ được sống thoải mái, nên thân thể cũng khỏe khoắn hơn.
Biết con trai về, Hạ Tinh đã mua đồ Tết từ sớm, nhét đầy một tủ lạnh còn chưa đủ, bà còn bày kín đồ ăn hết các tủ kệ trong nhà bếp.
Tối ngày 29 Tết, hai mẹ con ăn cơm xong, Hạ Xán bị mẹ kéo vào bếp chuẩn bị làm các món ăn ngày Tết.
Hạ Tinh đặt một chiếc chảo nhỏ lên bếp để làm há cảo trứng, kỹ thuật làm há cảo trứng rất khó, không chỉ phải chú ý độ lửa mà còn phải đảm bảo phần trứng bên ngoài tròn và dày đều, có vậy thì nhân thịt bên trong mới không vỡ ra ngoài, như thế những chiếc há cảo làm ra sẽ như những thỏi vàng căng mọng.
Hạ Xán ở bên cạnh thái hành giúp bà, anh nhìn bà bận rộn có chút bất đắc dĩ, “Mẹ, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, mẹ làm nhiều như vậy làm gì, định ăn đế hết tết Nguyên Tiêu luôn ạ?”
“Con đừng quan tâm có ăn hết hay không, ăn Tết mà không có há cảo trứng thì sao gọi là ăn Tết?” Hạ Tinh thuần thục gắp một há cảo trứng đã xong ra khỏi chảo, nói, “Hơn nữa, Tết nhất không cho mời khách tới chơi sao?”
Hạ Xán: “Khách, ai vậy?”
“Tiểu Tô đó, thằng bé thích ăn nhất há cảo trứng của mẹ.” Hạ Tinh quay đầu nhìn anh, hỏi, “Đúng rồi, năm nay thằng bé cũng về đây ăn Tết đúng không?”
Hạ Xán: “Vâng, hôm nay vừa mới về.”
Hạ Tinh thuận miệng hỏi: “Hai đứa về cách nhau có một ngày à, sao không về cùng nhau luôn?”
Hạ Xán như nghĩ tới điều gì đó cúi đầu cười, “Cậu ấy ngượng.”
Máy hút khói kêu hơi lớn, làm Hạ Tinh không nghe rõ, “Cái gì?”
Hạ Xán sửa lời: “Cậu ấy bận chút việc.”
“Hai đứa các con đều hệt như nhau, trong đầu chỉ toàn là công việc.” Bà lắc lắc đầu thở dài, “Tiền thì kiếm đến bao giờ mới hết, vừa đủ là tốt rồi, đừng để mình mệt quá.”
“Vẫn ổn, con gần đây cũng không có việc gì, vẫn luôn nghỉ ngơi.” Hạ Xán thái hành xong, để hành vào trong bát, rửa tay xong rồi hỏi Hạ Tinh, “Còn gì muốn con làm không?”
Hạ Tinh tùy tiện chỉ vào túi trên đất, “Con nhặt giúp mẹ mớ rau cần kia đi, mẹ muốn dùng làm nhân sủi cảo.”
“Rồi làm vằn thắn luôn không?” Hạ Xán choáng váng, “Mẹ, tủ lạnh này của mẹ còn chỗ để không?”
Hạ Tinh nhìn cậu oán tránh, nói: “Chỗ này làm gì mà nhiều, nếu con có thể dẫn về cho mẹ một người con dâu, thì chỗ này còn chưa đủ đâu! Cô Vương trước ở trên tầng nhà mình con còn nhớ không? Con trai bà ấy lớn hơn con hai tuổi, năm nay đã dẫn bạn gái về ăn Tết rồi đó!”
Hạ Xán ngồi xổm xuống lục đám túi ni lông tìm túi đựng rau cần, “Sao vậy mẹ, hâm mộ con trai người ta dẫn bạn gái về nhà ăn Tết sao? Mẹ đừng quên nghề nghiệp của con là gì.”
“Đương nhiên mẹ biết,” Hạ Tinh thở dài, “Cũng không phải mẹ bắt con tìm đối tượng, nhưng mà, mẹ cũng phải nhắc con một câu, nếu gặp được người thích hợp thì tuyệt đối đừng bỏ lỡ, tiền có nhiều hơn nữa mà sống lẻ loi một mình cũng đâu có gì thú vị.”
“Con cũng đâu phải một mình,” Hạ Xán tìm được túi rau cần, đổ rau cần vào bồn rửa, vừa rửa rau vừa cười nói, “Không phải vẫn luôn có Tô Tễ Tinh ở bên con sao.”
“Con nhắc đến tiểu Tô mẹ mới nhớ!” Hạ Tinh vỗ trán, dường như nhớ ra chuyện gì quan trọng, hai mắt tỏa sáng hỏi Hạ Xán, “Tiểu Tô đã có người yêu chưa?”
Hạ Xán nhìn vẻ mặt của mẹ liền đoán ngay được bà định nói gì, “Sao vậy, mẹ định giới thiệu một người cho cậu ta?”
Bà gật đầu, “Đúng vậy, mẹ có một người bạn, con gái bà ấy tốt nghiệp ở một trường đại học nổi tiếng, giờ đang là giáo viên ở trường đại học, cô bé lớn lên xinh đẹp, cha mẹ đều là bác sĩ, gia cảnh cũng tốt...”
Ở cái tuổi trung niên như bà, ai cũng thích nối dây tơ hồng cho những người trẻ tuổi.
Nhưng Hạ Xán không ngờ mẹ mình lại muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Tê Tinh, chẳng lẽ bà định ghép đôi lung tung cho con dâu tương lai của mình sao, nhưng anh không thể nói thẳng ra đành ngắt lời bà, nói cho có lệ, “Mẹ không cần Lo chuyện này, cậu ấy không thích kiểu này.”
“Con cũng không phải thằng bé, làm sao biết nó thích hay không?” Hạ Tinh mất hứng tắt bếp ga, móc di động ra khỏi túi, giơ lên trước mặt Hạ Xán, “Ảnh chụp con bé người ta cũng gửi cho mẹ rồi, nhìn đi, xinh như vậy, có học thức lại lễ phép, mẹ thấy rất xứng đôi với Tô Tễ Tinh!”
Hạ Xán chỉ quét mắt qua màn hình một cái, đến mắt mũi cô gái còn chưa nhìn rõ đã quay đầu, “Mẹ thấy xứng cũng vô dụng, con hiểu thẩm mỹ của cậu ấy, cậu ấy không thích kiểu con gái thế này.”
Hà Tinh cho rằng Hạ Xán là đang chê thẩm mỹ của mình, bà xoa xoa tay đi sang một bên, bất mãn hừ một tiếng, “Con nói không tính, đợi mẹ gửi ảnh cho tiểu Tô, rồi để thằng bé tự nói xem có thích hay không.”
Hạ Xán vội bỏ rau cần trong tay xuống nhưng đáng tiếc vẫn không ngăn được Hạ Tinh, di động vang lên tiếng ‘tinh’, ảnh chụp đã gửi thành công.
Đúng lúc Tô Tễ Tinh đang nghịch điện thoại, thấy Hạ Tinh đột nhiên gửi cho mình ảnh chụp một cô gái thì khó hiểu, cậu gửi lại cho bà một tin nhắn thoại.
Hạ Tinh sợ tin nhắn thoại nói không rõ liền gọi điện thẳng cho Tô Tễ Tinh.
“Tiểu Tô à, cô nghe Hạ Xán nói cháu vẫn còn độc thân, cô giới thiệu cho cháu một người nhé? Ảnh cô vừa gửi cho cháu đấy, cháu thấy cô bé trong hình thế nào? Cô bé là bạn của cô, là giáo viên đại học, điều kiện không tồi, vừa hay đều nghỉ tết ở nhà, hay là gặp mặt một lần?”
Tô Tễ Tinh trăm triệu lần không ngờ tới Hạ Tinh sẽ làm mối cho cậu, cậu lại chợt nghĩ đến một khả năng, có khí nào Hạ Tinh biết chuyện của cậu và Hạ Xán, nên đang thử cậu không?
Tô Tễ Tinh ho khan, “Chuyện này thì, cô ơi, Hạ Xán có ở bên cạnh không cô?”
Hạ Tinh quay đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của Hạ Xán, vui tươi hớn hở nói vào điện thoại: “Nó ở đây, làm sao, cháu tìm nó có việc à?”
Tô Tễ Tinh: “...!Cậu ấy có biết cô giới thiệu đối tượng cho cháu không?”
“Biết chứ.” Hạ Tinh thấy tự nhiên Tô Tễ Tinh hỏi điều này có chút là lạ, nhưng bà không để trong lòng, chỉ lo lải nhải khuyên Tô Tễ Tinh, “Tiểu Tô à, cô biết cháu yêu cầu cao, nhưng cô bé này thật sự không tệ, hai cháu có thể gặp mặt thử một lần tìm hiểu nhau xem sao, thế cũng đâu có mất gì đúng không, nhỡ đâu lại có cảm giác thì sao?”
Có cảm giác cái rắm!
Hạ Xán nghe không nổi nữa, đi lên định cướp điện thoại khỏi tay mẹ mình, “Mẹ, để con nói chuyện với cậu ấy.”
Nhưng Hạ Tinh ngăn lại.
Bà che chở điện thoại lườm con trai mình, “Con nói với thằng bé cái gì, con quen người ta hay sao mà nói rõ ràng được? Đừng cản trở mẹ!”
Tô Tễ Tinh xem như hiểu rồi, Hạ Tinh vẫn chưa biết chuyện của Hạ Xán với cậu, chỉ đơn giản là có lòng tốt muốn giới thiệu đối tượng cho cậu thôi.
Cậu tưởng tượng cảnh Hạ Xán ở trước mặt Hạ Tinh không nói được lời nào chỉ có thể nghẹn khuất, thì ôm điện thoại cười trộm, “Cô ơi, cháu cảm ơn cô đã giới thiệu đối tượng cho cháu.”
Hạ Tinh lập tức dồn chú ý về bên Tô Tễ